Tô Nhiễm bị kiểu tư duy không căn cứ này khiến cho dở khóc dở cười, đành nói:
"An Tiểu Đóa, cậu là con gái đừng nói ghê như vậy được không? Cậu là bác sĩ, không phải pháp y, đừng có cái gì cũng nghĩ đến người chết mà?"
"Mình nào có? Cậu không phải vừa nói nửa người sao? Nào có ai còn một nửa mà sống yên lành đâu? Tàn tật ư?”
An Tiểu Đóa càng khó hiểu, nghi hoặc nhìn chằm chằm Tô Nhiễm.
Tô Nhiễm thực sự khâm phục sức tưởng tượng của cô, giơ tay lên ý bảo cô đừng suy nghĩ miên man thêm nữa, than nhẹ một tiếng.
"Mình nói nửa người, không phải là nửa đoạn người. Quên đi, mình nói thẳng để cậu đỡ mắc công suy luận bậy bạ."
Tô Nhiễm dừng một chút, thấy An Tiểu Đóa mở to hai mắt chăm chú lắng nghe, nuốt nước bọt rồi nói:
"Tiểu Đóa, ý của mình là, cái kia..nếu nam nữ xảy ra quan hệ với nhau, nhưng cô gái vẫn còn là xử nữ, cậu nói...cô gái đó có khả năng mang thai không?"
Hai hàng mi của An Tiểu Đóa sắp vặn vào nhau, cô nấc cục.
An Tiểu Đóa có tật cứ mỗi lần gặp gì đó khó hiểu hay kinh khủng thì sẽ nấc cục, Tô Nhiễm nhìn dáng dấp cô, trong lòng thầm than bạn trẻ này khẳng định là không hiểu rồi.
Quả nhiên, An Tiểu Đóa mãi lâu sau mới dùng ánh mắt cực kỳ "ngây thơ vô tội" nhìn cô.
"Chị Tô à, ý chị là gì? Nam nữ phát sinh quan hệ rồi? Cô gái đó vẫn còn xử nữ sao? Khoan, chờ một chút, người đàn ông cậu nói lên giường cùng lúc với mấy người phụ nữ luôn hả? Phát sinh quan hệ rồi mà vẫn còn là xử nữ?"
Càng nói càng quá, lực chú ý của An Tiểu Đóa này đã không còn vào chuyện mang thai rồi.
Tô Nhiễm bất đắc dĩ nhoài lên sofa, hồi lâu sau rầu rĩ nói:
"An Tiểu Đoá, suy nghĩ của cậu có thể bình thường chút được không? Ý mình là người đàn ông đó tuy rất muốn cô gái kia, nhưng, nhưng mà.."
"À, mình hiểu rồi!" An Tiểu Đóa phát mạnh một cái lên người Tô Nhiễm, tỉnh ngộ.
"Ý cậu là người đàn ông kia thực ra không có phá thân cô gái đó chứ gì?"
"Hơ...Phải." Tô Nhiễm giương mắt nhìn cô.
"Cậu nói thật thẳng thắn."
"Có gì đâu mà, mình là bác sĩ, trong mắt mình chỉ có bệnh nhân không phân biệt giới tính. Loại chuyện tình thú này cần đứng ở góc độ khoa học để xem, không việc gì phải thần bí và kiêng kỵ hết."
An Tiểu Đóa cười đắc chí, rồi lại vô cùng tò mò hỏi câu.
"Người đó cậu nói là ai vậy? Mình quen không thế? Người đàn ông này cũng biến thái quá ha? Nếu không muốn người ta thì đừng chạm, treo lơ lửng là sao hả?"
Tô Nhiễm nghe xong liền đỏ mặt, mất tự nhiên, đưa tay vuốt vuốt tóc rồi khẽ nói:
"Chỉ là sáng này mình lên mạng đọc được chuyện như vậy, cho nên thấy hiếu kỳ thôi."
"À, làm mình hết hồn, may mà cậu là phụ nữ có chồng được ba tháng rồi đó, bằng không minh còn tưởng người biến thái kia là người ấy của cậu."
An Tiểu Đóa uống nước cam nên không nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tô Nhiễm. Sau khi uống hết, cô thư thái nghiêng người dựa vào sofa.
"Kỳ thực dưới loại tình huống này, tỷ lệ mang thai của cô gái đó rất nhỏ, nếu như vậy mà có thể mang thai ngay thì cô gái kia nên đi mua vé số hoặc đua ngựa, nhất định trúng giải nhất."
"Vậy à." Tô Nhiễm vốn có chút chờ mong liền mất hết, cắn môi, nổi lên thất vọng như có như không...
-------------------
Haizz!!! Hết nói nổi với chị nhà quá hen, cô nương An Đoá.
tui(tg): tại chị trong sáng quá làm chi😅😅😅
độc giả:....?((:bình luận thui rồi biết :))
trở lại nào.
Đừng quên vote và bình luận cho Vãn Chước nhé!