Giọng nói này vang lên rõ ràng trong nghĩa trang yên lặng.
Người đàn ông thu tay về, anh ta không cần xoay người cũng biết ai tới. Haingười đứng giữa cơn gió xào xạc, cánh hoa rơi rụng trong không khí, tôđiểm thêm sự tiêu điều lạnh lẽo nơi đây.
Ánh nắng rọi qua tầngmây, chiếu sáng xuống nghĩa trang, lay động từng bóng hình, như cô hồnvô chủ. Ở nơi mà cái chết không ngừng sinh sôi lan tràn...
Hìnhbóng Lệ Minh Vũ lộ rõ hờ hững và lạnh lùng trải dài, anh đi lên trước,bước qua Mộ Thừa, đặt nhẹ một bó cúc trắng lớn trước bệ thờ của phần mộ.
Nụ cười trong sáng ngọt ngào của cô bé trên bức ảnh, ấm ápthuần khiết như nắng chiều. Trên bia khắc "Ái nữ Lệ Tiêu", người đề làba Lệ Thiên, mẹ Mộ Mạn Vân cùng anh cả... Lệ Minh Vũ.
"Tiêu Tiêu ở đây mười năm. Suốt mười năm qua, anh chưa lần nào đặt chân tới nghĩatrang, tôi tưởng anh sẽ không tìm ra mộ con bé." Lệ Minh Vũ mặt đồ vestđen, vẻ mặt anh nghiêm túc, quay đầu nhìn Mộ Thừa.
Mộ Thừa cũngmặc đồ vest đen, ngay cả cravat cũng tông màu tối trầm lắng, giống cáchđối nhân xử thế của anh. Nghe Lệ Minh Vũ nói vậy, sắc mặt anh buồn đau,nhưng không nổi giận. Hồi lâu sau, anh mới lên tiếng, giọng anh nhợtnhạt, vô lực. "Tiêu Tiêu ở đây mười năm, lòng tôi cũng khốn khổ tù túngsuốt mười năm. Cậu cho rằng mười năm qua, tôi sống thoải mái dễ chịu?"
"Mẹ tôi quá nhân từ với anh, nhưng ngẫm nghĩ cũng đúng, anh là em trai duynhất của bà, bà làm sao có thể nhẫn tâm ép anh ngồi tù?" Khóe miệng LệMinh Vũ lạnh nhạt nhếch lên, tay anh chầm chậm chạm vào cô bé trên ảnhchụp. Diện mạo cô bé vĩnh viễn ngừng tại thời khắc trẻ con, không lolắng tuổi tác, cũng chẳng lo đánh mất nụ cười.
Lệ Tiêu, em gáicủa Lệ Minh Vũ, cũng là thiên kim duy nhất của nhà họ Lệ. Anh rất thương đứa em gái này. Hồi nhỏ, cô bé luôn nghĩ cách làm anh vui vẻ, soi sángcho lo lắng mờ mịt trong lòng anh. Cô bé rất hay đeo anh. Mỗi lần thấyanh về, đều thích đi đằng sau anh kêu "Anh, anh". Chỉ cần anh không trảlời, cô bé khóc ngay lập tức, khuôn mặt cô bé xụ xuống, nói khóc làkhóc, nói cười là cười.
Kỳ thực, lúc đầu Lệ Minh Vũ không thíchLệ Tiêu, thậm chí thấy cô bé rất rắc rối. Mỗi lần anh đi đến đâu cô béđều ôm gấu đồ chơi vui vẻ theo sát sau anh. Thỉnh thoảng anh không để ý, Tiêu Tiêu sẽ ngồi bên cạnh, chơi đùa, trò chuyện với gấu đồ chơi, sauđó lắc lắc đầu nhìn Lệ Minh Vũ, tủi thân nói: "Anh, anh không chơi vớiem, em sẽ mắc chứng cô độc. Trong lớp em có một bạn mắc chứng cô độc đóanh."
Mỗi lần đứng trước mộ bia, bên tai Lệ Minh Vũ đều như văng vẳng những lời này của Tiêu Tiêu, giọng cô bé nũng nịu pha lẫn bất mãn, lòng anh đau nhói xót xa. Lẽ ra anh phải chơi với cô bé nhiều hơn mớiđúng. Bây giờ, anh muốn chơi cùng đứa em gái này chỉ là một ước vọng xavời.
Con người đừng bao giờ gây ra chuyện hối hận, nhất là khiđối mặt với người chết. Nếu lúc trước anh chơi với Tiêu Tiêu nhiều hơn,vậy cô bé sẽ cười nhiều hơn, có thể bây giờ anh cũng cảm thấy dễ chịuhơn. Đối mặt với người nhà, điều đáng sợ nhất chính là "Mong muốn nuôidưỡng họ nhưng họ không thể đợi", đối mặt với Tiêu Tiêu, sao anh có thểkhông thấy áy náy và hối hận?
Mười năm trước, Tiêu Tiêu bị hẹpvan tim dẫn đến bệnh tim nghiêm trọng, cần phải mổ. Khi đó, Mộ Thừa làtrợ lý của bác sĩ mổ chính, nhưng đối với nghiên cứu về bệnh tim cónhững cách nhìn nhận nhất định. Bác sĩ phụ trách hệ thống lại ý kiến của anh, đưa ra phương án mỗ thích hợp. Mọi thứ đều diễn ra suông sẻ, nhưng không ngờ trong quá trình mỗ xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến xuấthuyết. Lúc đó, lượng máu dự trữ không đủ, truyền máu trực tiếp cũngkhông chắc chắn cứu được mạng sống của Tiêu Tiêu. Bác sĩ phụ tráchchuyển Tiêu Tiêu đến phòng vô trùng theo dõi. Ngày hôm sau, Tiêu Tiêungừng thở. Cô bé vĩnh viễn không còn cơ hội ngắm nhìn ánh mặt trời tươisáng bên ngoài.
Lệ Minh Vũ quy kết mọi sai lầm cho Mộ Thừa,phương án là do anh một mình vạch ra, vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ýmuốn? Sau sự cố chữa bệnh này, Mộ Thừa từ chức ở bệnh viện, sống nơi đất khách quê người.
Lệ Thiên và Mộ Mạn Vân khóc đến chết đi sốnglại, nhất là Lệ Thiên, chỉ qua một đêm ông già đi rất nhiều. Tiêu Tiêulà bảo bối của ông, vợ chồng ông yêu chiều nâng niu trong lòng bàn tay,nhưng cuối cùng lại không giữ được đứa con này.
Kể từ sự cố phát sinh, Lệ Thiên không còn nhắc đến Mộ Thừa, Lệ Minh Vũ nhiều lần yêu cầu Lệ Thiên và Mộ Mạn Vân truy xét nguyên nhân rủi ro, nhưng mỗi lần tớiđiểm then chốt đều bị Mộ Mạn Vân ngăn cản. Cũng giống mười năm trước,khi Mộ Thừa bị cảnh sát dẫn đi, người nộp tiền bảo lĩnh vẫn là Mộ MạnVân. Lệ Minh Vũ hiểu, Mộ Mạn Vân nặng tình chị em.
Trước mộ bia, Mộ Thừa thở dài một hơi, nghe Lệ Minh Vũ nói, anh khẽ cất giọng, "Mẹcậu chỉ không muốn nhắc tới chuyện quá khứ mà thôi. Minh Vũ, thực ra cómột số việc không giống như cậu tưởng tượng."
"Được, tôi muốnnghe anh giải thích." Lệ Minh Vũ nhìn anh, ánh mắt đau thương dần sắcbén, "Mười năm trước, cái anh thiếu tôi chính là một lời giải thích.Ngày hôm nay, anh có thể giải thích với tôi rồi phải không? Hay anh vẫntiếp tục làm rùa rút đầu?"
Anh không hận Mộ Thừa, anh chỉ giậnviệc Mộ Thừa làm. Đối với người cậu lớn hơn anh có vài tuổi này, ngàyxưa khi còn sống chung, hai người không bao giờ phân chia vai vế, tronglòng Lệ Minh Vũ, Mộ Thừa cũng như bạn đồng trang lứa. Từ nhỏ, Mộ Thừa đã chuyên lo học hành để thi vào ngành y, nhưng khi rãnh rổi sẽ đua xe máy với anh. Lệ Minh Vũ cho rằng bản thân rất hiểu Mộ Thừa, anh là mộtngười dám làm dám nhận, nhưng mười năm trước cái Lệ Minh Vũ thấy chỉ làhình ảnh Mộ Thừa trốn tránh.
Dưới ánh nắng, vẻ mặt Mộ Thừa côđộc, một lúc sau anh ngồi trước mộ bia của Tiêu Tiêu, lấy ra một hộpthuốc, ý mời Lệ Minh Vũ, thấy Lệ Minh Vũ bất động, anh rút một điếu,ngậm vào miệng, châm thuốc rồi hút một hơi.
Lệ Minh Vũ lãnh đạm đứng yên ở đó, anh không cản Mộ Thừa hút thuốc.
Mộ Thừa là một bác sĩ, cũng vì Băng Nựu nên hiếm khi anh hút thuốc. Lúcnày đây, anh hút thuốc đủ thấy nội tâm dằn xé nặng nề. Khi thuốc cháycòn phân nửa, anh phả một hơi dài, ngẩng đầu nhìn Lệ Minh Vũ, hỏi rõtừng chữ từng lời: "Minh Vũ, để có thể giành lại Tô Nhiễm từ tôi, cậukhông tiếc vạch ra món mợ mười năm trước, làm vậy có đáng không?"
Lệ Minh Vũ nhếch miệng lạnh lùng, giọng Mộ Thừa nhẹ nhàng nhưng hữu lực, những lời này nói ra đâm thủng vách chắn giữa hai người mười năm qua.Lệ Minh Vũ nhìn anh rất lâu mới chậm rãi mở miệng: "Tô Nhiễm và sự cốchữa bệnh là hai chuyện không liên quan đến nhau."
"Phải không?Vậy Quý Hâm Dao thì sao? Cô ta vô duyên vô cớ về nước là kiệt tác củacậu?" Mộ Thừa cười nhạt, hút một hơi thuốc rồi phả ra, "Khi cô ta rời bỏ tôi, cô ta không biết thân phận thật của tôi. Còn bây giờ cô ta có thểkể làu làu chuyện của tôi từ đầu đến cuối, cậu tốn khá nhiều công sứcthì phải?"
Lệ Minh Vũ cười khẩy, "Vậy khi gặp Tô Nhiễm, anh không giải thích với cô ấy về tình huống của anh à?"
"Cậu quả nhiên vì Tô Nhiễm." Mộ Thừa bất đắc dĩ lắc đầu, "Minh Vũ, có một số việc đã qua thì vẫn là đã qua. Người cậu không biết quý trọng bốn nămtrước, bốn năm sau mới khẩn trương lo được lo mất, có ích không?"
"Anh thôi đi. Bây giờ tôi chỉ muốn biết chuyện mười năm trước!" Lệ Minh Vũchẳng muốn nói nhiều với anh, thần sắc anh không vui, "Tôi nghĩ mẹ tôibảo vệ anh hết lần này đến lần khác nhất định bà có lý do. Nếu hôm nayanh không nói rõ ràng, tôi sẽ vui lòng báo cảnh sát, mời anh uống càphê."
Mộ Thừa thở dài, khẽ cười, "Chắc chắn cậu có khả năng này."
"Nói đi." Lệ Minh Vũ chưa nóng giận đến đánh mất lý trí, trái lại lúc nàyanh càng trầm tĩnh theo thói quen rèn luyện bấy lâu nay. Anh rút thuốc,châm lửa, rồi hút một hơi, động tác thành thục vững vàng, thể hiện rõanh là một người đàn ông trưởng thành tao nhã.
Mộ Thừa xoayngười, ánh mắt dừng trên ảnh Tiêu Tiêu, nhìn nụ cười của cô bé, thần sắc anh dịu dàng. Hồi ức mười năm trước như dòng nước chảy xuôi, đong đầyanh từ lâu. Tuy đã mười năm trôi qua, nhưng tình cảnh năm đó anh vẫn nhớ như in trong đầu.
"Thực ra năm đó, mẹ cậu biết tình huống củaTiêu Tiêu, con bé bệnh tình ra sao, chỉ có tôi và mẹ cậu nắm rõ nhất. Mẹ cậu không nói chẳng qua không muốn cậu và ba cậu đau lòng mà thôi."
Lệ Minh Vũ sững sờ, hơi nheo mắt, "Anh nói gì? Anh nói rõ ràng đi."
"Mẹ cậu luôn nhấn mạnh không muốn nhắc tới chuyện trước đây. Nhưng hôm naytới đây, tôi cũng không định tiếp tục giấu diếm nữa." Mộ Thừa trầm tĩnhnhìn thẳng vào mắt Lệ Minh Vũ, "Hôm nay tôi nói ra chỉ vì Tô Nhiễm. Tôibiết cậu một mực dùng chuyện này uy hiếp cô ấy."
Mắt Lệ Minh Vũ lạnh lùng, vô thức siết chặt tay.
Mộ Thừa không nhìn Lệ Minh Vũ, ánh mắt anh lại chuyển tới ảnh Tiêu Tiêu,chầm chậm kể cặn kẽ cái gọi là "sự cố chữa bệnh" mười năm trước.
Năm đó, nguyên nhân dẫn đến bệnh tim của Tiêu Tiêu không phải vì hẹp vantim. Thực tế, cô bé suy tim bẩm sinh, do tuổi nhỏ nên không phát hiện ra mà thôi. Năm cô bé bốn tuổi, một lần nghẹt thở bất ngờ được đưa đếnbệnh viện. Lúc đó, Mộ Thừa nghiên cứu lĩnh vực tim mạch, nhận thấy sựbất thường của cô bé, trải qua quá trình kiểm tra kĩ lưỡng phát hiện,Tiêu Tiêu bị dị tật tim bẩm sinh hiếm gặp, đồng thời bệnh tình nặng lêntheo thời gian, nghẹt thở là do máu chảy không thông, nếu không phẫuthuật, tình trạng nghẹt thở sẽ xảy ra thường xuyên.
Lúc đó, MộVạn Vân gần như phát điên, cả đời bà nghiên cứu lịch sử văn hóa, giànhbao nhiêu thành tựu vẻ vang trong công việc đều không bằng việc bà sinhđược Tiêu Tiêu. Cô bé là niềm tự hào của bà. Bà làm sao có thể nhẫn tâmnhìn con gái yêu thương nhất còn bé phải gánh chịu nỗi đau này? Vì vậybà chỉ biết phó thác mọi hi vọng lên người Mộ Thừa.
Mộ Thừa liênlạc ngay với thầy hướng dẫn hồi trước của anh, cũng là chuyên gia timmạch có uy tín lúc bấy giờ, thông qua thầy anh tìm kiếm phương pháp điều trị tiên tiến nhất. Thầy anh hết sức quan tâm bệnh tình của Tiêu Tiêu,liền bay đến trong đêm. Đồng thời, cũng dẫn theo nhiều chuyên gia uy tín khác nghiên cứu thảo luận căn bệnh hiếm thấy này. Khi nắm rõ tình hìnhbệnh tình của Tiêu Tiêu, tất cả mọi người đều lắc đầu. Ban đầu, họ vẫncòn chút hi vọng Tiêu Tiêu không mắc chứng bệnh này, bởi vì bệnh nàykhông tới mười ca trên thế giới, nên kinh nghiệm lâm sàng rất ít. MàTiêu Tiêu, một đứa bé vẫn phải chống đỡ nỗi đau đớn của người lớn, bọnhọ đều không cách nào giúp đỡ.
Có thể hiểu Mộ Vạn Vân phải chịuđựng bao nhiêu áp lực, lúc đó Lệ Thiên đang tích cực chuẩn bị nhậm chức, bà không dám kể bệnh tình của con gái cho Lệ Thiên. Cuối cùng chỉ cóthể trao đổi với Mộ Thừa, dù thế nào cũng phải nghĩ cách cứu Tiêu Tiêu,không cần biết dùng phương pháp nào, hao tốn bao nhiêu tiền.
MộThừa đành không đành lòng nhìn đứa cháu gái còn nhỏ mà đã phải chết, anh thức suốt mấy đêm liền nghiên cứu, thảo luận, làm thí nghiệm lâm sàngvới chuyên gia, giáo sư, chủ nhiệm khoa. Tuy lúc đó anh chỉ là trợ lýmới tốt nghiệp, nhưng vì bài luận văn đầy tính khoa học đã khiến giới ykhoa chấn động, nên tiếng nói của anh cũng có chút uy lực trước bậcthầy.
Sau một lần Tiêu Tiêu bị ngạt thở dẫn đến bất tỉnh léo dài36 tiếng đồng hồ, Mộ Thừa cùng các chuyên gia cuối cùng cũng nghĩ ra một phương án phẫu thuật. Mộ Vạn Vân sau khi nghe xong sắc mặt bà trắngbệch, vì phương pháp này hoàn toàn nguy hiểm, khả năng Tiêu Tiêu đượctrị khỏi chỉ có ba mươi phần trăm, hay nói cách khác bảy mươi phần trămcuộc phẫu thuật là nguy hiểm. Mộ Thừa tiều tụy hốc hác đi rất nhiều.Phẫu thuật này chỉ có một kết quả, hoặc Tiêu Tiêu khỏi bệnh hoàn toàn,hoặc Tiêu Tiêu chết ngay trên bàn môt vì xuất huyết, dẫn đến hoại tửnão.
Dĩ nhiên Mộ Vạn Vân không đồng ý làm phẫu thuật. Không phẫuthuật, ít ra Tiêu Tiêu còn có thể sống, nhưng chấp nhận phẫu thuật, ngộnhỡ thất bại…
Nhưng sự thật chứng minh, bệnh tình của Tiêu Tiêungày càng trầm trọng, số lần bất tỉnh từ vài ngày một lần dần thành mộtngày mấy lần. Khuôn mặt cô bé hồng hào cũng trở nên trắng bệch nhănnheo, Lệ Thiên vẫn không biết bệnh tình của con gái nghiêm trọng, mỗingày ông đều xuất hiện trên truyền hình, xung quanh ông là chính sự hộihọp. Mộ Vạn Vân luống cuống gọi điện cho chồng, lúc đó Lệ Thiên đanghọp, Mộ Vạn Vân chưa kịp nói rõ bệnh tình nghiêm trọng của con gái vàtính nguy hiểm của phẫu thuật. Vì vậy, Lệ Thiên nghe kể sơ qua điệnthoại liền lập tức đưa ý kiến…chấp nhận phẫu thuật.
Khi anh cho rằng bệnh tình chỉ cần tiếp nhận đủ giải phẫu, ít ra vẫn có thể cứu chữa.
Tình huống này vô cùng cấp bách, Mộ Vạn Vân chỉ biết gửi gắm mọi hi vọng vào bệnh viện, vào cuộc phẫu thuật này. Cuộc phẫu thuật này bất kể với giới y học hay bệnh nhân đều là một thách thức trước nay chưa từng có.
Phẫu thuật suốt bốn mươi tám tiếng đồng hồ, Mộ Thừa không hề chợp mắt, anhvà cả ê kíp thực hiện ca phẫu thuật luôn tập trung cao độ, họ cẩn thậnhoàn thành từng bước từng bước theo phương án phẫu thuật nhằm tránh phát sinh tình huống xuất huyết ngoài ý muốn.