Mười hai giờ trưa!
“Leng keng – Leng keng”
Chuông cửa phòng vang lên, Kim Hâm nhanh chóng đến mở cửa ra.
Tử Thất Thất đứng ở ngoài cửa, vẫn nở nụ cười như trước, hơi cúi đầu nói: “Kim tiên sinh, tôi mang cơm trưa tới cho anh.”
“Vào đi” Kim Hâm tránh đường ra.
Nhìn vào phòng, Tử Thất Thất ngẩn người do dự.
Tuy Mặc Thiên Tân nói người đàn ông này không phải Mặc Tử Hàn nhưng cô vẫn cảm thấy bất an, hơn nữa những việc anh ta làm với cô đều khiến cô cảm thấy cực kỳ chán ghét. Không muốn dây dưa không rõ với anh ta nữa cho nên sáng sớm cô đã vào văn phòng tổng giám đốc yêu cầu Bách Hiên thay đổi người, nhưng lại bị Bách Hiên một mực cự tuyệt.
Coi như là công tư phân minh nhưng không thể đối với người mình thích như vậy chứ?
Anh ta rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?
“Tử tiểu thư, mời vào!” Kim Hâm thấy cô ngây ngốc xuất thần, lớn tiếng nhắc nhở.
“Hả? Nga…” Tử Thất Thất bối rối trở lại bình thường.
Trái tim lại không yên bắt đầu nhảy lên, mà hai chân cũng trở nên nặng trĩu, chậm chạp đi vào.
…
Phòng khách.
Mặc Tử Hàn đối mặt với cửa sổ, đưa lưng về phía cửa phòng, ngồi thẳng tắp trên ghế đại bảng.
Tử Thất Thất nhìn bóng lưng anh, trong mắt chợt một lần nữa xuất hiện ra khuôn mặt Mặc Tử Hàn, cô sợ hãi nhìn sang nơi khác, lặng lẽ nhanh chóng bày cơm trưa lên bàn, sau đó hướng tới bóng lưng anh khẽ nói: “Mời hai vị dùng bữa!”
Nói xong liền nhanh chóng xoay người rời khỏi.
“Tử tiểu thư!” Mặc Tử Hàn lên tiếng.
Hai chân Tử Thất Thất dừng lại, cả người cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Giúp tôi rót một ly rượu!” Giọng nói anh nhẹ nhàng nhưng tràn ngập hàm súc ra lệnh.
Tử Thất Thất nhíu mày, cực kỳ không tình nguyện xoay người cầm lấy chai rượu Pháp Lafite năm 82 chậm rãi rót chất lỏng màu đỏ vào ly đế cao, sau đó cầm ly đưa tới cho anh.
Mặc Tử Hàn khóe miệng gợi lên tà tà, từ tốn vươn tay phải ra cầm lấy.
Cùng lúc, Kim Hâm ở phía sau im lặng từng bước tới gần, chuẩn bị đánh ngất cô.
“A?”
Tử Thất Thất sửng sốt thốt lên, hai người cũng cùng lúc giật mình.
Bị phát hiện?
Tử Thất Thất nhìn chằm chằm vết máu trên tay Mặc Tử Hàn, nói: “Anh bị thương? Sao không băng lại?”
Mặc Tử Hàn thở dài một hơi nói: “Vết thương nhỏ mà thôi, không cần để ý!”
“Đây mà là vết thương nhỏ?”
Cả bàn tay to có rất nhiều vết cắt nhỏ, hơn nữa trên miệng vết thương đã khô hình như còn giữ mảnh thủy tinh nhỏ, chẳng lẽ anh ta không cảm thấy đau? Không có cảm giác sao?
“Anh chờ một chút!” Cô nói xong lập tức xoay người, để ly đế cao xuống.
Mặc Tử Hàn nhíu mày, tay phải giơ lên ý bảo Kim Hâm lui ra.
Kim Hâm nhìn thấy vậy liền cung kính cui đầu, sau đó lui về sau tường.
Một phút sau
Tử Thất Thất cầm theo dụng cụ y tế trở lại, mỉm cười nói: “Tôi giúp anh băng bó”
“Cô?” Mặc Tử Hàn ngạc nhiên.
Vì sao cô đột nhiên nhiệt tình như vậy?
Mà Tử Thất Thất cũng bị chính hành động của mình dọa.
Vì sao cô lại quan tâm anh ta? Anh ta sống chết cùng cô có quan hệ gì đâu?
Thế nhưng thân thể cô, lòng cô, miệng cô, hành động của cô, kể cả suy nghĩ của cô… cấu kết với nhau, không nghe sai bảo, phản bội lại cô.
Chẳng lẽ… Cô trúng tà?
Nếu không vì sao cô lại làm ra loại hành động điên rồ này, nói ra những lời ngu xuẩn này?
Nhưng mà… Anh ta phải cự tuyệt chứ, theo như tính cách anh ta mà nói, anh ta khẳng định sẽ từ chối…
“Được!” Mặc Tử Hàn đồng ý.
Tử Thất Thất đông cứng!
Câu nói ‘Tự làm tự chịu’ hiện đang áp dụng với cô, mà hai chữ ‘xứng đáng’ này như được viết trên hai gò má cô.
Ai…
Cô âm thầm thở dài.
Mặc Tử Hàn vươn tay phải về phía sau, hai mắt cụp xuống chờ cơ hội động thủ.
Tử Thất Thất đành phải mở hộp y tế ra, lấy nước khử trùng cùng bông khử trùng, cẩn thận lau vết máu trên tay anh, đồng thời theo thói quen dùng miệng thổi ra hơi lạnh.
Hơi thở phả vào lòng bàn tay, ngứa!
“A…”
Tay Mặc Tử Hàn chấn động.
“Làm sao vậy? Đau sao?” Tử Thất Thất khẩn trương hỏi.
“Không… không có việc gì, cứ tiếp tục đi!” Anh lạnh lùng nói, giữa đôi lông mày hơi nhíu lại.
Cảm giác kỳ lạ, rõ ràng là hơi lạnh lạnh, nhưng khi va chạm vào lòng bàn tay anh lại giống như điện giật đánh thẳng vào trái tim anh.
Vì sao cô muốn băng bó cho anh?
Cô đang mê hoặc anh sao?
Thế nhưng thổi hơi…
Vài tiếng ngắn ngủi sau, Tử Thất Thất tay chân lanh lẹ nhanh chóng băng lại miệng vết thương, sau đó cất dụng cụ vào hộp y tế rồi hướng về bóng lưng anh cung kính nói: “Nếu không còn việc gì, vậy tôi đi”
“Được…Cô đi đi!” Mặc Tử Hàn đồng ý.
A?
Tử Thất Thất kinh ngạc, không ngờ anh lại để cô đi, không phải là bị cao tăng đắc đạo nào điểm hóa rồi chứ?
Mặc kệ thế nào, vẫn là chạy nhanh lấy người trước.
“Két, kịch”
Âm thanh cửa đóng vừa hạ xuống, Kim Hâm nhịn không được liền tiến lên.
“Đại ca, tại sao vừa nãy không hạ thủ? Vì sao không lấy lại đồ vật kia? Cơ hội có nhiều như vậy, nhưng mà anh…” Anh muốn nói lại thôi, không dám nhiều lời.
“…” Mặc Tử Hàn trầm mặc, hai mắt nhìn chằm chằm tay phải được băng bó, dường như không có nghe thanh âm anh ta, chính là ngây ngốc xuất thần.
“Đại ca…Đại ca….Đại ca…”
Sau mấy lần gọi, thấy anh vẫn không có phản ứng gì, Kim Hâm đành bỏ đi.
Còn Mặc Tử Hàn nhìn bàn tay được băng bó của mình rồi nhẹ nhíu mày.
Rõ ràng muốn thừa dịp cô băng bó mà xuống tay, thế nhưng khi cô đụng vào miệng vết thương lại không hề có cảm giác đau, chỉ có một loại cảm giác thoải mái, khiến người ta không nén nổi thất thần, khi cô dùng miệng thổi hơi, dường như bây giờ vẫn lưu lại trong lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng, lạnh lạnh, ngứa…
Đời này, lần đầu tiên anh được người khác đối đãi dịu dàng như thế! Mà vừa rồi, anh cũng lần đầu tiên phát hiện, tay phụ nữ trơn, mềm và ấp áp như vậy!
Bực bội, bực bội, bực bội…
Chết tiệt!
Anh nắm chặt tay phải rồi đột ngột đứng lên, bước nhanh tới trước bàn ăn, cầm lấy ly Tử Thất Thất vừa rót uống một hơi uống cạn, sau đó dùng lực vung tay lên, đồ ăn trên bàn rơi hết xuống đất.
“Rầm” Mặt đất hỗn độn một mảnh.
Kim Hâm ở một bên ngừng hô hấp, yên lặng cúi đầu.
Mặc Tử Hàn giận giữ trừng mắt nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, một vật màu đen đập vào trong mắt anh khiến mắt anh nhíu lại.
Đó là cái gì?