Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Lần Lầm Lỡ Với Trùm Hắc Đạo

Mặc Tử Hàn nghe thanh âm cậu, chân mày hơi khơi mào.

Cậu dĩ nhiên thoải mái gọi anh là ba, chứng minh cậu không hề giấu diếm thân phận của mình, như vậy cậu tìm mọi cách đưa số điện thoại cho anh là có mục đích gì?

“Ngươi tìm ta, có chuyện gì?” Anh lạnh lùng hỏi.

“Ba à, người thật sự rất không thú vị, biết chính mình có một con trai bảo bối sáu tuổi, tối thiểu cũng phải ngạc nhiên một chút, vui vẻ một chút, lại kích động một chút chứ!”

Giữa đôi lông mày Mặc Tử Hàn chợt túc khởi, kiên nhẫn trong nháy mắt toàn bộ biến mất, ngón tay rất nhanh ấn xuống phím cắt đứt.

Giây tiếp theo.

“Linh linh ling… linh linh linh”

Mặc Tử Hàn nhìn điện thoại di động vang lên, cố tình trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi mở ra để ở bên tai.

“Ba à, con sai rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.” Mặc Thiên Tân thay đổi một trăm tám mươi độ, thái độ trịnh trọng, lộ rõ chủ nghĩa đàn ông biết co biết duỗi của mình.

“Được rồi, vậy ngươi nói đi!” Mặc Tử Hàn lên tiếng.

“Thực ra, con tìm ba chỉ muốn hỏi ba một vấn đề!”

“Ngươi hỏi đi!”

“Bảy năm trước, tại sao ba lại xăm hình xăm quan trọng như vậy trên người mẹ?”

“Ngươi biết chuyện hình xăm?”

“Đúng vậy, từ khi con biết nhận thức, mẹ đã nói tất cả mọi chuyện cho con biết, mẹ nói, nếu đã quyết định sinh con ra vậy thì không cần phải giấu diếm con, giống như nếu con đã sinh ra trên thế giới này thì không cần phải giấu chuyện ba tồn tại, huống chi cho dù là muốn che giấu, ba sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện.”

“Ngươi rất thông minh!” Mặc Tử Hàn không khỏi khen ngợi.

“Đó là đương nhiên, người địa cầu đều biết câu nói: Mặc Thiên Tân không biết khiêm tốn”

“A…” Mặc Tử Hàn cười khẽ nói: “Ngươi đã thông minh như thế, vậy ngươi đừng ngại đoán xem vì sao ta lưu lại hình xăm trên lưng mẹ ngươi?”

“Cái này…” Mặc Thiên Tân kéo dài thanh âm, lại biến thành đại trinh thám phúc nhĩ ma tư suy luận nói: “Bảy năm trước, ba lưu lại hình xăm trên người mẹ, rất rõ ràng, chính là ba không muốn bất luận kẻ nào đụng vào mẹ, thế nhưng đối với một người phụ nữ chỉ có một đêm tình cảm qua lại, ba đã vậy còn quá coi trọng, cái này có ngụ ý! Nếu nói là nhất kiến chung tình, con nghĩ ba không phải người như thế, vậy là nhất thời cao hứng? Hay là đi, có thể là như vậy… Nhưng rất kỳ quái, sau một đêm đó, ba lập tức bị cảnh sát bắt, lại cực kỳ phối hợp thừa nhận hành vi phạm tội của mình, thậm chí tức khắc ngồi tù. Con vẫn còn điều chưa thông, ba thân là đại ca xã hội đen, vì sao trước đó không bỏ chạy? Vì sao lại cùng mẹ làm cái chuyện kia? Là bởi rất sắc sao? Đích thực, nửa người bên dưới của đàn ông thực rất dễ bốc cháy, con có thể lý giải được, nhưng cho dù bị cảnh sát bắt được, tại sao ba không phản kháng? Con thật sự rất không hiểu hành động của ba, hết sức hết sức không hiểu, nhưng mà…”

Cậu làm ra vẻ huyền bí ngừng lại, thở hổn hển một hơi rồi tiếp tục nói:

“Hai tháng trước, con tắm cùng mẹ, ba nghĩ đi một nam một nữ chung sống một phòng, nhưng lại trần truồng lõa thể, không tránh được sẽ phát sinh chuyện tình sờ sờ chạm chạm gần gũi, cho nên cực kỳ may mắn để cho con phát hiện hình xăm sau lưng mẹ, giống như cất dấu vật gì, vậy tổng kết lại các điểm trên, con đại khái có thể khẳng định, nguyên nhân mà ba lưu lại hình xăm trên người mẹ, là muốn bảo vệ đồ vật kia, không bị bất luận kẻ nào tìm ra, ba nói… con đoán rất đúng phải không? Phụ thân đại nhân?”

Mặc Tử Hàn nghe cậu suy luận thao thao bất tuyệt, sắc mặt càng ngày càng u ám.

Anh không nghĩ nó là thằng nhóc sáu tuổi nhưng lại có chỉ số thông minh kinh ngạc như vậy, càng khiến anh không ngờ chính là thằng nhóc thông minh như thế là con trai Mặc Tử Hàn anh.

“Này? Con nói phụ thân đại nhân, tại sao ba không nói gì? Bị con đoán trúng sao? Hay là bị tài trí thông minh của con dọa sợ rồi?”

“…” Mặc Tử Hàn vẫn trầm mặc như cũ.

“Ai…” Mặc Thiên Tân thở dài xúc động nói: “Vì sao mỗi người sau khi nghe xong suy luận của con đều trở thành câm điếc? Xem ra thông minh cũng là một loại sai lầm cực đại, con thật sự là nghiệp chướng nặng nề, nhưng vì để cho những người dong nhân có chỉ số IQ bình thường tự nhiễu, con tặng mấy người thêm một câu danh ngôn: Đừng hâm mộ anh, anh chính là truyền thuyết…”

 

Anh?

Trên mặt Mặc Tử Hàn hiện lên lửa giận rõ ràng.

Tiểu quỷ cuồng vọng này dám cưỡi trên đầu anh, thật đúng là di truyền gan hùm mật gấu từ Tử Thất Thất, xem ra… phải dạy dỗ lại cho tốt mới đc.

“Tiểu quỷ, ngươi mặc dù thông minh nhưng không được ăn nói hàm hồ nếu không sẽ đưa tới họa sát thân!”

“Ôi ? Là như thế này sao? Ba tức giận rồi?” Mặc Thiên Tân giả bộ kích động, ân hận nói: “Con xin lỗi, bởi có thể nói chuyện với ba khiến con cực kỳ xúc động, cho nên muốn trước mặt ba khoe tài năng của mình một chút, con chỉ muốn thể hiện chút mà thôi, không ngờ lại… nhưng mà, mọi người đều nói trong bụng tể tướng chống thuyền, ba của con khoan dung độ lượng, đừng nói là thuyền, cho dù là tàu Titanic bị đắm cũng có thể khởi động lại, đúng không ạ?”

Mặc Tử Hàn càng ngày càng không chịu nổi lời nói thiên mã hành không của cậu, giữa đôi lông mày sớm đã siết chặt lại.

“Những gì ngươi muốn nói đã nói xong chưa?”

“Rồi ạ, đều nói xong rồi. Nhưng mà ba vẫn chưa trả lời vấn đề của con”

“Không sai, chính là điều ngươi đoán” Cho nên anh phải thay đổi kế hoạch, mau chóng lấy lại đồ vật kia mới được.

“Yes! Mình quả nhiên là thiên tài, hahaha… Gương kia ngự ở trên tường nói cho tôi biết, người đàn ông thông minh nhất trên thế giới này là ai?”

Cậu đột nhiên kháp cổ họng, đà thanh tự hỏi tự đáp: “Mặc Thiên Tân”

“Nếu vấn đề của ngươi đã hỏi xong, vậy cho ta hỏi một vấn đề!” Mặc Tử Hàn vội cắt đứt tiết mục sắm vai của cậu.

“Được, ba hỏi đi, con nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn” (Biết gì sẽ nói, đã nói là nói hết)

“Vậy thì… Có thể nói cho ta biết, nguyên nhân ngươi dẫn ta tới khách sạn Rich chứ?”

“À…” Mặc Thiên Tân chợt ngậm miệng.

“Nói mau, không phải ngươi nói rất nhiều sao?”

“À…”

“Trả lời ta!”

“À…”

Mặc Tử Hàn tức giận.

“Trời ơi, đại sự không ổn, tay của con không điều khiển được, không bằng chúng ta lần sau trò chuyện, bye bye ba”

Mặc Thiên Tân nói xong nhanh chóng sử dụng kế thứ ba mươi sáu – Trốn!

Mặc Tử Hàn nhíu mày nhìn điện thoại mất liên lạc, khó chịu nắm chặt tay, máu càng mãnh liệt chảy ra.

“Ong ong ông… Ong ong ông”

Di động chợt rung rung, truyền đến một tin thư.

Mặc Tử Hàn nghi ngờ mở tin ra, nhìn vài chữ đơn giản phía trên

“Ba à, có thể nói chuyện phiếm với ba, con thực sự rất vui vẻ, hahaha….”

Không hiểu, ngay trái tim có cảm giác quái dị, ngứa, ấm áp, ngọt ngào…

Đây là chuyện gì?

“Đại ca!”

Kim Hâm vẫn đứng bên cạnh rốt cuộc mở miệng, nói: “Anh vẫn nên nhanh chóng băng bó lại vết thương”

“Không cần, cứ như vậy đi” Anh lạnh lùng từ chối.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!