Ngày hôm qua mặc dù Bách Hiên bình tĩnh chào hỏi cùng anh nhưng biểu tình lại không giống chút nào hơn nữa còn để lại một sơ hở. Trong khi anh nói tên Tử Thất Thất, anh ta lại có thể lưu loát gọi “Thất Thất” thân mật như vậy, nếu là người lần đầu tiên nghe được tên hẳn là sẽ gọi họ mới đúng, thế nhưng anh ta lại chỉ nói tên, vậy có thể chứng minh hai người không những quen biết mà còn có giao tình không nhỏ.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nếu anh cứ ở đây điều tra chắc chắn anh ta sẽ giấu đi, ngược lại Tử Thất Thất có thể yên tâm ở đây, nhàn nhã sống qua ngày.
Người đàn ông Bách Hiên này, tâm tư quả là kín đáo.
Mặc Tử Hàn cầm cốc rượu lên từ từ hướng về phía môi mình nhưng giữa chừng, anh đột nhiên nhíu mày, phẫn nộ nắm chặt tay chỉ nghe “rắc” một tiếng, chiếc cốc trong tay anh đã vỡ tan.
Hai mắt lãnh liệt hung hăng trừng lớn, anh thề: “Tử Thất Thất, nếu cô thật sự ở đây, Mặc Tử Hàn tôi nhất định phải bắt được cô.”
XXX
Mất ngủ suốt một đêm, cuối cùng Tử Thất Thất cũng mang đôi mắt gấu mèo thật to đi làm.
Vừa thay quần áo bước ra khỏi phòng thay đồ liền đâm sầm vào Phương Lam.
“Oa! Thất Thất, cậu làm sao vậy? Mới có mười mấy tiếng đồng hồ không gặp, cậu như hóa thành động vật cần quốc gia bảo vệ vậy? Tớ nhớ rõ Đài Loan hiện tại bao quanh bởi hình cầu, cậu đã muốn gia nhập rồi, có muốn được gọi là Phương Phương không?”
“Phương Phương cái đầu cậu ấy, tớ phiền muốn chết đây, đừng để ý tớ.” Tử Thất Thất buồn bã.
“Làm sao vậy? Có việc gì lớn sao?”
“Ai… là như vậy, như vậy, tóm lại một lời khó nói hết!”
Phương Lam đổ mồ hôi!
“Cậu từ sao Hỏa tới sao? Tại sao lại như vậy? Nếu một lời khó nói hết, vậy thì nhiều lời là được!”
“Quên đi, không nói nữa, tớ đi làm việc!” Tử Thất Thất vẻ mặt mệt mỏi đi về phía trước.
“Ôi chao, đợi chút!” Phương Lam vội đuổi theo cô, bắt lấy tay cô.
“Lại gì nữa?”
“Mới có một khách hàng vào ở khách sạn chúng ta, cho nên giám đốc bảo tớ chuyển lời lại cho cậu từ hôm nay cậu chịu trách nhiệm phòng VIP 001, hai mươi tư giờ đều phải đợi lệnh!”
“A? Hai mươi tư tiếng? Có tăng lương không? Có trích phần trăm không? Có tiền thưởng không?”
Phương Lam lắc lắc đầu nhìn vẻ mặt hám của của cô nói: “Có có có, nhất định có tăng lương, trích phần trăm riêng có, tiền thưởng chờ đến cuối năm hơn nữa tiền boa cũng không thể thiếu, cậu chắc chắn phát tài rồi, chờ lấy tiền đi!”
“Vậy OK, tớ đi làm việc!”
Vẻ mặt Tử Thất Thất đột nhiên trở nên sáng láng vui vẻ hát.
Người nào đó chỉ có thể không nói gì…
……
Phòng VIP 001
Tử Thất Thất đẩy xe đưa cơm đứng trước cửa phòng, hơi sửa sang lại quần áo một chút, sau mỉm cười và ấn chuông cửa.
“Leng keng, leng keng”
“…” Không ai trả lời.
“Leng keng, leng keng”
“…” Vẫn như cũ không có ai.
“Leng keng, leng keng”
“…”
Ba lần đều không thấy ai trả lời, Tử Thất Thất kiên nhẫn đợi một phút cuối cùng đành phải lấy chìa khóa mở cửa phòng.
Vừa mới bước vào phòng đã truyền ra tiếng nước chảy róc rách.
Hai mắt bất giác nhìn về phía cửa kính phòng tắm trong suốt, tận mắt nhìn thấy nửa cơ thể của một người đàn ông trên cửa kính trong suốt đang lay động.
Tử Thất Thất không ngờ rằng mình có thể thấy một màn hấp dẫn như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào nửa cánh cửa phòng tắm bằng kính trong suốt, nhìn dáng người hoàn mỹ, thân hình cao to, màu da đồng thiếc đang tùy ý lay động dị thường kia… đột nhiên, trong đầu cô lại hiện lên bóng dáng Mặc Tử Hàn của bảy năm trước.
Hai mắt kinh ngạc trừng lớn sau đó vội vàng xoay người.
Tim đập “thình thịch” với tốc độ kinh hoàng, giống như đang tái hiện lại đêm hôm đó vào bảy năm trước.
“Trời ạ, mình đang suy nghĩ gì vậy? Sắc nữ sao? Chẳng lẽ tới kì tư xuân? Phi phi phi… lại nói lung tung rồi. Tục ngữ nói không sai, phi lễ chớ nhì, phi lễ chớ ngôn, phi lễ chớ xem, phi lễ chớ nghĩ, phi lễ chớ sắc… sắc tức là không, không tức là sắc, sắc sắc không không, không không sắc sắc, mình nhất định phải tâm như nước, tâm không tạp niệm, A di đà Phật, thiện tai thiện tai, a lí lộ á, Jesus phù hộ…” Cô không ngừng nhỏ giọng lẩm bẩm, hai tay nhanh chóng đem cơm trưa đặt lên bàn, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Hỏa Diễm!”
Mặc Tử Hàn trong buồng tắm chợt lên tiếng lạnh lùng nói, “Mang bộ quần áo trên giường cho tôi!”
Hỏa Diễm? Quần áo?
Hai chân Tử Thất Thất đột nhiên dừng lại, hơi quay đầu nhìn lên giường, trên đó có một bộ quần áo màu trắng.
Làm sao bây giờ?
Có nên mang cho anh ta không?
Trong phòng tắm
Mặc Tử Hàn tắt vòi hoa sen, đứng thẳng trên gạch men sứ màu trắng.
Bỗng nhiên, cánh cửa bằng kính trong suốt lộ ra một khe hở, một bàn tay cầm bộ quần áo từ khe hở chậm rãi luồn vào.
Hai mắt Mặc Tử Hàn chợt nhíu chặt, một cánh tay mảnh khảnh với nước da trắng noãn, trên cổ tay còn đeo một cái vòng tay màu bạc.
Phụ nữ?
Đột nhiên bắt lấy tay cô, chất vấn nói: “Cô là ai?”
Tử Thất Thất ngoài cửa sửng sốt nhưng giả vờ trấn định, không hoảng hốt bất loạn nói: “Tôi là nhân viên phục vụ của phòng VIP này, vừa mang cơm trưa tới nhưng ấn chuông không có ai ra mở cho nên mới tự mang cơm vào.”
Nhân viên phục vụ?
Mặc Tử Hàn nhíu mày, thanh âm này… dường như đã nghe qua ở đâu?
Chẳng lẽ là cô?
“Tiên sinh, xin anh có thể buông tay được không? Tôi chỉ là đem quần áo cho anh!” Tử Thất Thất nói, dùng lực cố rút tay lại.
Nhưng Mặc Tử Hàn lại càng dùng sức bắt lấy tay cô không có nửa điểm muốn buông.
Anh muốn nhìn khuôn mặt người phụ nữ này.
Chợt vươn tay kia ra muốn mở toàn bộ cánh cửa phòng tắm, nhưng Tử Thất Thất nhận ra có điều không ổn, loại sự tình này cô cũng đã từng thấy qua, nên trước khi cửa phòng tắm bị anh kéo ra, tay cô đang bị anh nắm xoay vào trong, nhờ nước còn đang ở trên tay trơn tuột mà nháy mắt thoát khỏi, sau đó rất nhanh rút lại lập tức đẩy xe ra ngoài.
Mặc Tử Hàn kinh ngạc nhìn cô giãy thoát ra, trong lòng bàn tay còn chiếc vòng tay màu bạc.
Anh nhanh chóng mở cánh cửa phòng tắm ra, nhìn lại căn phòng đã trống không.
“Chết tiệt!” Lại để cô ta chạy thoát.