Từ ngày bắt đầu biết mình mang thai Mặc Thiên Tân, cô không hề có ý định dấu cậu chuyện về Mặc Tử Hàn, và cũng cho cậu biết ba cậu họ Mặc. Cô cảm thấy chuyện này không dấu được lâu, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bại lộ. Mà lúc sinh ra cậu, cô cho rằng cậu có quyền được biết ba mình là ai, là người như thế nào cho dù… người kia không hề biết đến sự tồn tại của cậu!
Nhưng nếu để người đàn ông kia biết mình có một đứa con trai bảy tuổi, vậy…
Chỉ mới tưởng tượng một chút cô liền thấy da đầu tê dần. Trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.
Thế nhưng giờ đi đâu? Ra nước ngoài khá an toàn, nhưng mà… cô không có tiền! (TvvvT)~
Mặc Thiên Tân nhìn khuôn mặt lo lắng sốt ruột của mẹ, cậu không nhanh không chậm ăn hết bữa sáng, sau đó xoa xoa miệng nói: “Mẹ à, mẹ không cần phải lo lắng quá như vậy. Tuy trên báo đăng ba đã ra tù nhưng không nói về chuyện của mẹ. Dù sao mẹ với ba cũng chỉ là một đêm tình, trong lòng ba mẹ cũng chỉ là một người qua đường, có thể người ta đã sớm quên mẹ rồi. Cho nên mẹ không cần lo lắng thái quá, nếu người đó tới chúng ta cứ sẵn sàng mà chuẩn bị…”
Cậu nói đạo lý xong liền khoe ra cái tài hoa trác tuyệt của bản thân.
Tử Thất Thất mặc dù cũng đồng ý với lời nói của con trai nhưng lại bị tiểu tử thối hỉ mũi chưa sạch này dùng hình thức tổn thương người như thế an ủi, cô một chút cũng không cao hứng đứng dậy.
“Ta kém cỏi đến như vậy sao?” Cô chán nản hỏi.
“Mẹ đương nhiên là không kém cỏi. Mẹ có khuôn mặt xinh đẹp người người thèm muốn, nhưng… chỉ có vậy!”
“Cái gì?”
“Con chỉ ăn ngay nói thật thôi. Hơn nữa trực giác của đàn ông nói cho con biết về phương diện kỹ thuật kia của mẹ, thật sự là… sách sách sách!”
Tử Thất Thất khóe miệng co quắp.
Phương diện kỹ thuật?
Hắn tuổi còn nhỏ làm sao biết chuyện này? Quả nhiên là cha nào con nấy, kế thừa được gen hoàn mỹ.
“Leng keng… Leng keng”
Chuông cửa đột nhiên vang lên cắt ngang cơn thịnh nộ của Tử Thất Thất.
Vẻ mặt buồn phiền đi tới mở cửa.
Bách Hiên mặc một bộ âu phục màu trắng, suất khí đứng ở cửa.
“Đã ăn sáng chưa?” Anh ôn nhu cười hỏi.
“Mặc dù chưa ăn nhưng đã no rồi!” Tức đến no cả bụng.
“A…” Bách Hiên cười khẽ, bảy năm qua anh đã quen với những lời nói trước sau đối lập này của cô.
“Vừa hay anh đi qua đây, có muốn cùng đi làm không?”
“Đương nhiên muốn, đi nhờ xe miễn phí sao có thể từ chối. Anh một chút em đi thay quần áo!” Nói xong lập tức chạy nhanh vào phòng.
Mặc Thiên Tân nhìn chằm chằm khuôn mặt Bách Hiên rồi đột nhiên nói: “Chú Bách Hiên, ngày nào chú cũng “vừa hay đi qua đây”, thật đúng là chăm chỉ chịu khổ. Nhưng mà… về sau chú phải cẩn thận!”
Cẩn thận?
“Cháu muốn nói gì?” Bách Hiên nghi hoặc hỏi.
Mặc Thiên Tân vẻ mặt gian tà cười cười, tà ác nói: “Phụ thân đại nhân thương yêu của cháu… đã trở về!”
Bách Hiên kinh ngạc, nụ cười trên mặt bỗng chốc biến mất…
Khu nhà cao cấp Mặc gia.
Mặc Tử Hàn mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng với chiếc quần đen, mở 3 khuy áo phía trên lộ ra cơ ngực rắn chắc mờ mờ ảo ảo. Hơn nữa toàn bộ cơ thể bên ngoài anh đều được bao bọc bởi màu đen khiến cho vóc người thon dài càng lộ ra bên ngoài, cũng khiến cho người ta cảm thấy thần bí.
Ngồi trên ghế sô pha tao nhã cầm chiếc cốc có chân bên cạnh khẽ uống một ngụm chất lỏng màu hổ phách, sau đó bất giác nhìn về phía xa xa.
“Cốc cốc cốc”
Bất ngờ có tiếng gõ cửa, Mặc Tử Hàn nhanh chóng trở lại bình thường.
“Vào đi!”
Cửa phòng mở ra, Hỏa Diễm cầm tư liệu đã điều tra được mang tới trước mặt anh.
“Đã tìm được rồi?” Anh hỏi.
Hỏa Diễm vừa đưa tư liệu cho anh vừa nói: “Người phụ nữ kia tên là Tử Thất Thất. Lúc đầu là một thiên kim tiểu thư nhà giàu, thế nhưng bảy năm trước công ty của bố cô ta bị phá sản cho nên trở thành hai bàn tay trắng. Hơn nữa còn trong tình trạng thiếu nợ, bố cô ta vì vậy nên mới nhảy lầu tự tử, người mẹ cũng chết theo, còn cô ta…”
“Điều tôi muốn nghe không phải là những cái này!” Mặc Tử Hàn cắt ngang lời anh ta lạnh lùng nói: “Cô ta đâu? Hiện đang ở đâu?”
“…” Hỏa Diễm chợt im lặng vài giây, sau đó cúi đầu nói: “Cô ta đã chết!”
“Cái gì?” Mặc Tử Hàn đột nhiên đứng bật dậy.
“Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem.”
“Cô ta đã chết. Một tháng sau khi ba mẹ cô ta chết, cô ta cũng nhảy xuống biển tự tử.”
Nhảy xuống biển?
“SHIT! Chết tiệt!” Mặc Tử Hàn phẫn nộ chửi rủa.
Sao cô ta có thể chết? Không được sự cho phép của anh, sao cô ta dám tự sát?
Người đàn bà to gan!
“Đi tìm cho tôi!” Anh quát ra lệnh “Cho dù chết cũng phải đem xác cô ta về”
Hỏa Diễm kinh ngạc nhìn cơn thịnh nộ của anh.
Tại sao anh lại tức giận như vậy? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà.
Chợt nghĩ tới cái gì đó, anh ta sợ hãi nói: “Đại ca, không phải anh… để đồ vật kia ở chỗ cô ta chứ?”
“…” Mặc Tử Hàn im lặng không có phủ nhận.