Ngày lễ tình nhân tháng bảy.
Đây là một ngày lãng mạn nhất trong năm nhưng cũng là ngày đen tối nhất…
Vừa đến đêm, một đôi nam nữ vội vã chạy về nhà. Cửa còn chưa đóng kín, lửa nóng khiến hai thân hình dây dưa một chỗ, vừa hôn vừa gặm, quần áo nhanh chóng được cởi ra.
“Phi Vũ, từ từ… vào giường đã.”
“Bảo bối, anh chờ không được, anh muốn…”
“Nhưng mà… a…”
Người phụ nữ còn chưa nói xong, gã đàn ông đã đẩy cô tựa vào cửa phòng. Nâng một chân cô lên, thật sâu nhập vào trong cơ thể của cô khiến trạng thái rơi vào tình trạng chiến đấu tốt nhất.
“Bảo bối… em thật tuyệt vời.”
“Có bằng bạn gái của anh không?”
“Cô ta?” Vừa nghe ba chữ “bạn gái anh”, vật dưới thân An Phi Vũ trong nháy mắt dường như dừng lại, hung hăng nói: “Cô ta sao có thể so với em? Ngoại trừ khuôn mặt bên ngoài đẹp ra còn lại chỉ là tảng đá. Một người phụ nữ điêu ngoa, thô bạo, ngang ngược, ngay cả chạm cũng không cho anh chạm một cái. Đụng tí là đánh người. Anh thật hoài nghi cơ thể dưới lớp quần áo kia rốt cuộc là đàn ông hay đàn bà?”
“Kinh khủng vậy sao?”
“Đúng vậy.” Chỉ cần tưởng tượng đến cô ta, anh lại liên tưởng đến cọp mẹ trong truyền thuyết. Không, cô ta chính là cọp mẹ.
“Vậy sao anh vẫn ở cùng cô ta? Không phải chia tay là được sao?”
“Không phải cô ta có người cha rất nhiều tiền sao? Bảo bối, chờ anh gạt được tiền của cô ta. Em coi như là nhân tình của anh, có gì anh nuôi em.”
“Anh muốn vậy?” Người phụ nữ đẩy nhẹ hắn một cái.
“Chờ anh ly hôn với cô ta, sau đó cưới em. Thế nào?” An Phi Vũ lần thứ hai dán lên thân thể cô gái, lại một lần nữa nhấc chân cô lên.
“Đáng ghét..” Cô gái cự tuyệt hạ chân xuống.
“Thôi mà… thêm một lần nữa…”
Người phụ nữ nũng nịu nhỏ giọng nói: “Cho anh cũng được, nhưng đây lại làm trên giường người khác, hơn nữa anh nói lời phải giữ lời.”
“Được được tất cả đều nghe theo lời của em.”
An Phi Vũ nói xong, lập tức ôm lấy cô gái, nhanh chóng đi tới giường đè cô xuống, nghiêng về một bên.
“Oa a”
Trong chăn đột nhiên phát ra một tiếng kêu to, hai người nháy mắt nhảy bật dậy.
Quỷ?
Một cô gái từ trong chăn bước ra, đôi mắt lanh lợi trừng mắt nhìn bọn họ.
“Tử.. Tử… Tử…Tử…”
“Thất…Thất…Thất…Thất…”
Hai người cùng lúc mở miệng, mặc dù nói lắp nhưng phối hợp không chê vào đâu được.
Không sai, cô chính là bạn gái hợp cách của An Phi Vũ. Năm nay hai mươi tuổi, tính tình lương thiện hồn nhiên lại độ lượng. Bởi vì cô là tuyển thủ Tae Kwon Do nên có chút bạo lực. Thật ra đêm lễ tình nhân này cô muốn tặng lần đầu tiên của mình cho hắn, còn đặc biệt trốn trong giường để cho hắn một kinh hỉ lại không nghĩ rằng nghe được đoạn đối thoại khiến người khác giật mình kia. Thật đúng là để cho cô mở mang kiến thức thế nào gọi là “gian phu dâm phụ”.
“Thất Thất, em nghe anh giải thích.” An Phi Vũ lúng túng mở miệng, sợ cô đánh mình.
“Được rồi, anh không phải giải thích gì nữa, giải thích chính là che dấu sự thật. Chia tay đi… tôi chính thức đá anh.” Cô cực kỳ bình tĩnh nói, lập tức bước xuống giường.
An Phi Vũ cùng người phụ nữ bên cạnh nhìn bóng của cô, trong lòng tuy có chút đáng tiếc nhưng không hiểu sao lại có một cảm giác khó tả trong lòng.
Tử Thất Thất đi ra đến cổng đột nhiên dừng lại, cô càng nghĩ càng thấy tức giận. Lúc đầu còn muối soái ca tức giận bỏ đi, không ngờ người bị cắm sừng lại là cô!
Đột nhiên quay trở lại trước mặt hắn, nham hiểm nói: “Hôm nay là ngày lễ tình nhân, tôi muốn tặng anh một phần đại lễ. Nhưng mà xem ra lại phải tặng anh lễ chia tay rồi. Đến đây… nghe lời, ngoan, mở chân ra.”
“Ôi chao” An Phi Vũ trì độn vẫn chưa hiểu ý tứ của cô.
Tử Thất Thất thình lình dùng hai tay tách hai chân hắn, đối với vật gì đó đang dựng đứng của hắn hung hăng đá một phát.
“Tuyệt tự đi, đồ vô lại.”
Bên trong phòng KTV.
Mỗ nữ như sói rú hát vang…
“Tình… yêu… chẳng qua là chơi đùa với người, không hề ngạc nhiên. Đàn ông… chẳng qua chỉ là một món đồ chơi để tiêu khiển, có gì đặc biệt hơn người? … Cái gì gọi là tình… cái gì gọi là ý… không phải tự mình lừa mình sao. Cái gì gọi là si, cái gì gọi là mê, chỉ là nam và nữ cùng diễn trò…”
Bài hát “Ca Môn” giờ đây đã nói ra hết tiếng lòng của Tử Thất Thất.
“Nghe tớ nói này Thất Thất, không phải chỉ là thất tình thôi sao? Tục ngữ nói không sai, cóc ba chân không cần tìm lại, bên ngoài đàn ông rất nhiều. Cái gì mà gọi là duyên phận, cái gì mà diễm ngộ? Hàng ngày đều xảy ra. Một ngày nào đó sẽ đến lượt cậu. Cho nên… cậu có thể đổi bài khác được không?”
Ngồi trên sô pha là người bạn tốt Phương Lam mồm mép nói. Nhưng Tử Thất Thất vẫn không chịu đổi bài mà cứ hát một bài cũ, cực kỳ cố chấp.
“Tiểu Lam, cậu nói cho tớ biết tại sao đàn ông trên thế giới này đều là lũ háo sắc? Chẳng lẽ không lên giường sẽ chết sao? Không “yêu” thì sẽ không sống được sao? Chẳng lẽ Nữ Oa sau khi tạo nên đàn ông rồi cho bọn họ cơ quan sinh sản nhưng không có nói cho bọn họ cái gì là giữ mình trong sạch?” Tử Thất Thất cầm microphone chỉ vào Phương Lam, lớn tiếng chất vấn.
“Cậu không thể vơ đũa cả nắm như thế! Đàn ông tốt vẫn có chỉ là rất ít mà thôi!” Phương Lam bắt đầu bất bình thay cho những người đàn ông.
“Thật không? Trên thế giới này vẫn còn có đàn ông tốt sao? Vậy vì sao tớ vẫn chưa gặp được? Chẳng lẽ bọn họ đều ngồi trên phi thuyền số bảy chạy tới sao Hỏa rồi sao?” Tử Thất Thất say khướt chửi bới, lúc này cả người có chút không ổn định.
Phương Lam than thở cúi người, nhặt đồng tuyến trên mặt đất lên, sau đó kéo dần người đang cầm cái micro đứng trước mặt mình, an ủi nói: “Cậu hiểu như vậy cũng được. Những người đàn ông mà cậu gặp trước kia,lúc bọn họ được sinh ra thì cũng là lúc họ bỏ quên trinh tiết trong bụng mẹ rồi. Cho nên bọn họ cũng rất đáng thương, cậu nên bỏ qua cho bọn họ đi, cũng đừng dày vò bản thân mình như vậy!”
“Hahaha…hahaha… Tiểu Lam, cậu nói rất đúng. Cậu nói rất đúng.”
Sau một trận cười to, Tử Thất Thất lại đột nhiên nhào vào trong lòng cô khóc. Cả hai giống như hai đứa trẻ con dựa vào nhau.
Hôm nay là ngày lễ tình nhân, trước vài hôm cô đã nghĩ xem phải làm gì vào ngày này?. Muốn đưa tất cả cho hắn? Muốn làm sao để khiến hắn vui? Cuối cùng cô đã đưa ra quyết tâm rất lớn: muốn đem cơ thể giữ gìn hai mươi năm lần đầu tiên dành cho hắn. Thế nhưng hắn lại cùng một người phụ nữ khác ở trên giường mây mưa. Cô đối với hắn một lòng một dạ, còn ảo tưởng cùng hắn trọn đời hạnh phúc bên nhau đến già.
Nực cười, quá là nực cười. Cái gì mà đàn ông, cái gì mà tình yêu, đều biến mất hết đi. Cô muốn một lần phóng túng … để dứt khoát quên đi.
Không có người yêu vào ngày lễ tình nhân thực sự là rất cô đơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!