Chương 879: Đến
Tô Cẩm nhìn thấy cô, sự tủi thân trong lòng bỗng chốc bùng phút, ôm cô khóc nấc lên: “Cô Hân Hy, cô Hân Hy, cuối cùng hai người cũng đến”
“Tôi chờ hai người thật lâu, vừa nãy cảm thấy hơi đói bụng, bèn đến siêu thị mua gì đó ăn. Lúc tính tiền, người này đứng phía sau tôi, chó của bà ta đột nhiên chạy đến muốn cắn tôi. Tôi mới dùng chân đá một cái. Tôi thật sự chỉ đá nhẹ một cái thôi. Vậy mà bà ta kéo lấy tôi rôi mắng chửi liên tục”
“Tôi không muốn tranh chấp với bà ta, bèn xoay người rời đi, nhưng bà ta lại chạy theo, không nói hai lời mà đánh tôi luôn, nói mạng tôi không bằng con chó của bà ta nữa”
“Tôi muốn gọi điện thoại cho hai người thì bà ta cướp lấy điện thoại của tôi rồi ném xuống đất”
Nói xong, Tô Cẩm lại tủi thân khóc nấc lên.
Lý Duy Lộc nghe xong, đã tức giận khó nén, bàn tay đang nắm tay người phụ nữ trung niên kia dùng sức nắm chặt hơn.
“Đau, đau, tôi cảnh cáo anh, mau buông tay ra. Buông tay, có nghe.
hay không!” Người phụ nữ trung niên đau đớn kêu lên, tuy nhiên thái độ vẫn ngạo mạn như cũ.
“Cô nói mạng cô ấy không bằng chó của cô? Tôi thật muốn nhìn xem con chó này quý giá chỗ nào” Nói xong, Lý Duy Lộc đột nhiên đoạt lấy con chó trắng trong tay bà ta.
Sau đó anh ấy nâng tay định ném nó ra ngoài.
“Dừng tay” Người phụ nữ trung niên vội vàng giữ tay anh ấy lại.
“Anh biết tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động đến một cọng lông của Hàm Hàm nhà tôi, tôi sẽ làm cả nhà anh phải đền mạng!” Ngữ khí của người phụ nữ này càng thêm cuồng vọng.
Lý Duy Lộc liếc nhìn bà ta rồi nhíu mày nói: “Ông đây cần biết bà là ai để làm gì. Chó của bà đi cắn người mà bà vẫn còn kiêu ngạo như vậy à”
“Thế này đi, vừa nấy bà đánh cô gái này mấy cái, hôm nay nếu bà muốn con chó này sống được thì tôi trả lại gấp bội cho bà. Sau đó bà quỳ xuống cúi đầu xin lỗi cô ấy, tôi sẽ tha cho chó của bà một mạng”
Lý Duy Lộc gạt người phụ nữ trung niên kia ra, nhấc cao con chó kia lên. Dáng vẻ như có thể khiến nó ngã chết bất cứ lúc nào.
Con chó kia bị dọa sợ, nó giấy dụa kêu lên. Muốn cắn Lý Duy Lộc thể thoát ra. Chỉ là Lý Duy Lộc đang cầm dây của nó, nó cố gắng thế nào cũng không căn được.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên thay đổi, nhưng vẫn không coi ai ra gì như cũ: “Anh tên là gì? Làm việc ở đâu? Anh có biết tôi là ai không?
Dám muốn tôi xin lỗi con ranh nghèo kiết hủ lậu này, đúng là năm mơi”
“Còn nữa, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là thả Hàm Hàm của tôi ra, nếu không chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi, anh chắc chăn không thể sống được ở cái đất Hà Thành này nữa”
Lý Duy Lộc nghe bà ta nói như vậy thì tức giận đến mức gân xanh nổi lên: “Được, được, khẩu khí không nhỏ. Bây giờ tôi sẽ cho bà xem tôi làm con chó này ngã chết như thế nào”
Khi nói chuyện, anh ấy đã giơ con chó trắng kia lên cao quá đỉnh đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!