Chương 643: Để lại manh mối
Nghe Long Bách nói vậy, Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ cũng nhìn ra phía bên ngoài, bầu trời đêm tối mịt, không có đèn, loáng thoáng nhìn thấy một cây ngô đồng cành lá tốt tươi.
Mạc Hân Hy dùng ánh sáng trên di động chiếu vào một chút, dưới ánh sáng mỏng manh là một khung cảnh tiêu điều rách nát.
“Ở đó hình như là nhà kho của khu xưởng, có lẽ là không thuộc về viện nghiên cứu Tùng Lâm” Mạc Hân Hy suy đoán.
Nhưng mà, sau khi nói xong, cô lại hơi hơi cảm thấy chuyện này hình như có chút không thích hợp. Vừa mới thấy khu sản xuất kia hơi hơi có một chút quái dị Lục Khải Vũ giống cô, cũng cảm thấy chỗ đó có vấn đề.
Hai vợ chồng bọn họ và tài xế Mãnh, Long Bách tổng cộng là bốn người từ lầu hai đi xuống, ở cuối hành lang lầu một, trong một góc tương đối hẻo lánh, cuối cùng cũng phát hiện ra cánh cửa thông ra phía sau.
Tuy nhiên, cửa khoá, nhưng quan sát từ ánh sáng khoá cửa, cánh cửa này thường xuyên được sử dụng. Nói cách khác, phía sau toà nhà hai tầng này, hoàn toàn không phải đổ nát như bọn họ nhìn thấy, hàng năm không có người.
“Làm sao bây giờ? Khoá cửa thì sao?”
Long Bách chạy đến cửa dùng sức đẩy đẩy cánh cửa kia.
“Hân Hy, kéo Long Bách sang một bên.”
“Làm sao vậy?” Lục Khải Vũ cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, nghỉ ngờ hỏi Mạc Hân Hy cầm di động chiếu xuống chân mình, lùi về phía sau một bước. Trên mặt đất có một cái cúc áo nho nhỏ xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
“Đây là?” Cô nhặt cúc áo lên đặt ở trước mắt.
Long Bách liếc mắt một cái là nhận ra cái cúc áo này, cậu bé duỗi tay nhận lấy, rất khẳng định nói: “Cháu nhận ra cái cúc áo này, nó ở trên áo sơmi của anh cháu.”
“Con chắc chắn?” Trái tim Mạc Hân Hy và Lục Khải Vũ đột nhiên trâm xuống.
Long Bách kéo áo sơmi của mình đến dưới ánh sáng di động: “Mọi người nhìn xem, có phải cúc áo này giống nhau hay không Cháu và anh cháu mua áo sơmi cùng một nhãn hiệu, chỉ là màu sắc không giống nhau mà thôi, cúc áo giống nhau như đúc”
Theo lời cậu bé nói, cơ thế Mạc Hân Hy lảo đảo một chút, cả người suýt chút nữa thì té ngã. Lục Khải Vũ tay mắt lanh lẹ đỡ lấy cô.
“Bà xã, em không sao chứ?” Trong âm thanh của anh tràn ngập lo lắng.
Mạc Hân Hy giữ chặt lấy tay anh: “Ông xã, Long Thiên nó..”
Cô không dám nói tiếp, lúc này trong bóng đêm, không thể nhìn rõ gương mặt, khu xưởng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy âm thanh gió thổi lá cây.
Long Thiên sao rồi? Nó thông minh như vậy, vì sao không tạo ra một chú âm thanh chứ? Hay là, Mạc Hân Hy không dám nghĩ tiếp nữa.
“Đừng lo lắng, Long Thiên sẽ không sao, nó thông minh như vậy, nhất định sẽ không có việc gì” Lúc này trong lòng Lục Khải Vũ cũng có chút hoảng loạn.
Long Thiên thông minh cơ trí, cái cúc áo này chắc chăn là nó cố ý để lại, nhưng mà, nếu nó ở bên trong này, với trí thông minh của cậu bé, không có khả năng chỗ này sẽ yên tĩnh như vậy.
Trong lòng hai vợ chồng hiểu rõ mà không nói ra, sau khi ốn định lại tinh thần, tiếp tục đi đến phía trước.
Vị trí của khu xưởng này rất hẻo lánh, tựa như đã tới vùng ngoại thành.
Lúc này, xung quanh đều đen như mực, không có một chút ánh sáng Bọn họ đi về phía trước dưới ánh sáng mỏng manh của di động, xuyên qua cây ngô đồng thật lớn kia, sau đó, ở dưới cây ngô đồng, Long Bách lại dẫm vào một cái cúc ái giống vừa rồi.
“Nhất định là anh của cháu, là anh ấy tìm cơ hội để lại manh mối cho chúng ta” Long Bách cầm cúc áo vui sướng nở nụ cười.
Trong lòng Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy cũng vui mừng, bước nhanh về phía trước.