Chương 590: Hai đứa kia dẫm lên vai đứa béo này mà trèo ra
Không biết làm sao, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Lục Khải Vũ và Mạc Hân Hy. Năm đó bọn họ thật sự là bất đắc dĩ mới bỏ rơi cậu và Long Bách sao?
“Dì yên tâm, cháu sẽ lập tức sai người đưa dì đi tìm con trai Hữu Sinh, còn nữa, thuốc độc trong người con trai dì cháu nhất định sẽ nghĩ cách để giải”
Cậu nắm chặt tay của bà, nghiêm túc mà đưa ra lời bảo đảm.
Vợ Dương Ngọc Cương còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Mạc Minh Húc và Hoàng Tuấn Phong liền bước vào.
Mạc Minh Húc nhìn vợ Dương Ngọc Cương một cái, cũng không nói gì, ánh mắt lướt qua Long Thiên gật gật đầu.
Long Thiên lập tức hiểu ra nhất định bọn họ đã tìm ra được chứng cứ, quay người nói với Hoàng Tuấn Phong: “Anh nghĩ cách thoát khỏi tai mắt bên ngoài của Long Anh Vũ, đưa dì đến biệt thự ở khu chung cư Ánh Sao, con trai dì đang ở đó”
Hoàng Tuấn Phong gật gật đầu: “Được, anh lập tức đi sắp xếp”
Vợ Dương Ngọc Cương không ngờ anh có thể dễ dàng mà đồng ý cho mình đi gặp con trai như vậy, có chút kinh ngạc: “Cậu, cậu không hận chúng tôi sao.”
Long Thiên ngẩng đầu nhìn bà, đôi mắt sáng phân biệt rạch ròi đen trắng, lời nói mang đầy nghĩa khí: “Tại sao lại hận hai người, hai người cũng chỉ là bất đắc dĩ”
Nói xong, ánh mắt cậu lại thấp thoáng một chút nuối tiếc: “Chú Dương Ngọc Cương thật sự là không tin tưởng anh cả của cháu, nếu như ban đầu nói tất cả mọi chuyện với anh cả, chú ấy cũng không đến mức…”
Nhắc đến Dương Ngọc Cương hiện vẫn đang không rõ tung tích, sợ là sẽ kích động bà, Long Thiên cũng không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh, Hoàng Tuấn Phong từ bên ngoài tìm được một bộ quần áo của nhân viên quét dọn và một bộ tóc giả đưa cho vợ Dương Ngọc Cương: “Bên ngoài có rất nhiều tai mắt của đối phương, bà thay bộ đồ này vào, đi ra ngoài cổng rẽ phải đến bến xe bus đợi tôi”
“Được” Vợ Dương Ngọc Cương cầm lấy đồ, nhìn Long Thiên một cái, đi đến cửa thì quay người lại, ngập ngừng một lát rồi nhẹ giọng nói: “Cảm ơn cậu, Long Thiên”
Bọn họ rời đi xong, Long Thiên kéo Mạc Minh Húc lại hỏi: “Thế nào rồi, có manh mối gì chưa?”
Mạc Minh Húc vỗ nhẹ tập tài liệu trong tay: “Đều ở đây cả, để đề phòng vạn nhất, tôi còn gửi cho bố tôi một phần”