Chương 540: Chúng ta cùng nhau đưa
Nhị Bảo về nhà Ngày hôm sau anh liên nghe tin cô xuất ngoại du học. Mà một năm sau, anh lại nhận được thiệp mời kết hôn của cô, đối phương là một vị giáo sư đại học. Anh đem thiệp mời đặt tận đáy ngăn tủ của bàn làm việc, cũng không đến tham dự: Khúc Lăng Cường lâm vào hồi ức thật lâu vẫn chưa tỉnh, ngay cả khi Hoàng Tuấn Phong tắt máy lúc nào anh cũng không biết.
Lư Tử Tín lại gần kéo cánh tay anh: “Cậu, sao cậu lại khóc, cơm đã sắp nguội rồi!”
Lúc này anh mới phát hiện chẳng biết nước mắt của mình đã rơi từ lúc nào.
“Vừa nấy có cát bay vào trong mắt cậu thôi.
Được rồi, chúng ta đi ăn cơm” Anh vội vàng vươn tay qua loa lau mặt một cái.
Trong con ngươi sáng ngời của Lư Tử Tín lộ ra một tia nghỉ hoặc nhưng mà cũng không có vạch trần anh.
Không phải là cậu đang nói chuyện yêu đương chứ!
Ngày một tháng chín, mùa tựu trường.
Mới hơn năm giờ sáng Mạc Hân Hy đã thức dậy chuẩn bị. Mặc dù động tác của cô rất nhỏ, nhưng Lục Khải Vũ vẫn bị đánh thức. Lục Khải Vũ hai mắt mơ màng kéo cô lại.
“Vợ à, hiện tại mới mấy giờ? Em ngủ thêm chút nữa đi!”
Nói xong, anh dùng chút lực đã có thể kéo Mạc Hân Hy vào lông ngực, Mạc Hân Hy quầy người một cái, anh lại dùng đầu tựa lên vai cô giả vờ ngủ.
Mạc Hân Hy không biết phải làm sao đẩy anh ra: “Hôm nay là ngày đầu tiên bọn nhỏ tựu trường, phải đến sớm để chia danh sách lớp lại còn phải đi tìm lớp. Có rất nhiều việc cần làm, không rảnh đâu!”
“Còn nữa, hiện tại Long Uy chỉ biết lo chuyện yêu đương không biết có chuẩn bị đầy đủ những đồ vật cần thiết để cho Long Bách cùng Long.
Thiên đi học không. Em dậy làm chút điểm tâm đợi lát nữa đem qua cho hai đứa, thuận tiện nhìn xem hai đứa nhỏ đã chuẩn bị đầy đủ chưa!”
‘Vẻ mặt Lục Khải Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ, nhìn cô trong chốc lát rồi cũng ngồi dậy cưng chiều xoa đầu Mạc Hân Hy.
“Vợ à, có phải em quá khẩn trương rồi không?
Mạc Hân Hy tựa lên lồng ngực anh, trong lòng thấp thỏm lo âu: “Không biết bây giờ Tam Bảo sống như thế nào? Tình huống năm đó của bọn nhỏ thật sự không quá tốt. Em lo lắng…”
Lục Khải Vũ cắt ngang lời cô: “Đừng lo lắng, anh tin tưởng những đứa con của chúng ta rất kiên cường, bọn chúng sẽ sống rất tốt”
Mạc Hân Hy nhớ đến Nhị Bảo bị hành hạ đến chết rồi ném đến thị trấn Hoa Yên, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi: “Nhưng mà Nhị Bảo lại vĩnh viễn không thể quay về”
Nghĩ đến Nhị Bảo, trong lòng Lục Khải vũ tràn lên cảm giác đau đớn: “Vợ à, thật xin lỗi! Nếu như năm đó anh có thể tìm được người sớm hơn một chút. Nói không chừng Nhị Bảo cũng sẽ không…”
Trong lòng anh trào dâng nỗi tự trách Mạc Hân Hy ôm chặt lấy anh: “Chồng à, chuyện này không trách anh. Đến khi tìm hết những đứa trẻ về, em muốn đi thị trấn Hoa Yên một chuyến. Hỏi thăm tung tích Nhị Bảo một chút. Nếu như có người hảo tâm đem đứa nhỏ đi chôn cất thì em muốn mang đứa nhỏ về hạ táng cho thật tốt!”
Lục Khải Vũ cũng bị sự ưu buồn của cô lây lan, hai cánh tay dùng sức ôm lấy cô: “Được, vợ, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em, chúng ta cùng nhau đưa Nhị Bảo về nhà”