Chương 28
“Đâu có đầu, mẹ không phải là không vui.” Mạc Hân Hy nắm chặt đôi bàn tay nhỏ mũm mĩm của Vũ Tuệ, trong lòng lại trào dâng lên nỗi đau đớn xót xa. Khuôn mặt Tư Nhã vàng vọt ốm yếu, cơ thể gầy như chỉ có da bọc lấy xương, tất cả những điều này đều là sai sót của của cô, là do cô đã không làm tròn chức trách của một người làm mẹ
“Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc thế ạ?” Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên gò má Mạc Hân Hy, Vũ Tuệ vội vàng quay người lấy khăn giấy, sau đó giúp cô lau mặt
“Có phải mẹ đang nghĩ tới việc chị con đã phải chịu nhiều khổ sở, thế nên trong lòng rất khó chịu, mẹ đang tự trách chính mình đúng không?” Mạc Minh Húc vừa nhìn đã nhìn thấu hết những tâm tư trong lòng cô, cậu bé cũng trèo lên giường rồi ôm chầm lấy Mạc Hân Hy
“Mẹ ơi, mẹ đừng buồn, đừng tự trách mình nữa. Tất cả những chuyện đó đều không phải là lỗi của mẹ, năm đó mẹ cũng là vì bất đắc dĩ thôi mà, mấy năm vừa qua chúng ta vẫn luôn cố gắng tìm kiếm các em trai và em gái. Chẳng ai ngờ được rằng em Tư Nhã lại gặp phải cha mẹ nuôi tồi tệ đến vậy. Mẹ ơi mẹ đừng buồn nữa.” Minh Húc ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng an ủi
“Phải đấy Hân Hy, chuyện cũng đã thành ra như vậy rồi, chúng ta càng phải lạc quan đối mặt, hiện giờ Tư Nhã đang ở chỗ chủ tịch Lục, không biết tình hình thế nào rồi?”
Nói rồi, tất cả đều nhìn về phía Minh Húc, Mạc Hân Hy đẩy máy tính tới trước mặt con trai rồi hất hất cắm
Mạc Minh Húc lập tức hiểu ý, sau khi cậu bé gõ một chuỗi mã số, trên màn hình xuất hiện một bức ảnh chụp biệt thự của nhà họ Lục
Gia đình nhà họ Lục chỉ lắp đặt camera ở phòng khách, hành lang tầng hai và trong sân, vậy nên bọn họ cũng chỉ có thể xem được video ở những nơi này
Trong phong hôm đó, sau khi Lục Khải Vũ bế Tư Nhã về, dường như đã phải mất một hồi lâu để giải thích với mẹ Lục. Cuối cùng, bà ta đưa tay ra định bế Tư Nhã, nhưng cô bé lại hét toáng lên rồi trốn xuống dưới gầm bàn
Vẻ mặt mẹ Lục lộ rõ vẻ ngượng ngùng, bà ta định ra lệnh cho người ở lôi cô bé ra khỏi đó, thế nhưng Tư Nhã cứ thu mình trong đó, làm thế nào cũng không chịu ra
Sau đó, mẹ Lục đã sai người mang tới rất nhiều đồ ăn ngon, đặt trên mặt đất cách chỗ Tự Nhã không xa. Sau vài phút do dự, cô bé đã nhanh chóng bò ra ngoài, nhanh tay cầm lấy một mẩu bánh mì rồi lại nấp vào gầm bàn với vẻ mặt đầy phòng bị. Cô bé cầm mẫu bành mi ah hga giống như một con hổ đã bị bỏ đói nhiều ngày
Mẹ Lục lấy tay che miệng, bà nghẹn ngào nói với Lục Khải Vũ vài câu rồi đi lên lầu
Vẻ mặt của Lục Khải Vũ, ban đầu là đau lòng và chua xót, đến cuối cùng, trong ánh mặt lại xẹt qua một tia căm hận
Video mà họ vừa kiểm tra là camera hôm Tư Nhã được đưa về nhà, khi đang chuẩn bị kiểm tra camera ngày hôm nay, Minh Húc đột nhiên chau mày, sau đó vội vàng gõ nhanh trên bàn phím
“Sao thế?” Lý Duy Lộc hỏi.
“Bọn họ đã phát hiện ra rồi, hiện giờ đang lần theo dau
Minh Húc trả lời, đầu cũng không hề ngẩng lên, cậu bé tiếp tục gõ mã, bàn tay nhỏ gõ càng lúc càng nhanh
Cuối cùng, cậu bé vội vàng tắt máy tính và thở dài thườn thượt
“Thế nào rồi, bị phát hiện rồi sao?” Lý Duy Lộc lo lắng hỏi
Mạc Minh Húc lườm anh ấy một cái rồi nói: “Chú Lý à, chú xem thường con quá rồi đó! Con là ai chứ, sao có thể để bị phát hiện được? Bọn họ không theo vết được con đâu.”