Chương 209
Mạc Hân Hy nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Anh không đi làm sao? Hôm nay là thứ sáu, ở công ty không có việc gì à?”
Là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Lục, sao anh có thể rảnh rỗi đi dạo với vợ suốt ngày.
“Hôm nay anh đều gác hết công việc lại chỉ muốn đi cùng em. Những năm qua, em đã vất vả rồi.” Lục Khải Vũ giơ tay khẽ vuốt tóc của Mạc Hân Hy, nghĩ đến những khó khăn vất vả mà mấy năm nay cô phải trả qua vì tìm con. Anh cảm thấy rất hối hận tại sao năm đó không tìm cô sớm hơn.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, Mạc Hân Hy vẫn luôn chống đỡ đau khổ một mình, đột nhiên nghe được những lời nói yêu thương phát ra từ đáy lòng của Lục Khải Vũ, ánh mắt cô chợt đỏ hoe.
“Ông xã ơi, chỉ cần có thể tìm được các con, cho dù em có vất vả hơn nữa cũng không có gì đâu.” Cô kéo tay Lục Khải Vũ, hít hít mũi.
“Em yên tâm đi, có anh ở đây, nhất định sẽ tìm được các con.”
“Vâng, ông xã ơi, em tin anh.” Mạc Hân Hy ngẩng đầu lên nhìn Lục Khải Vũ bằng đôi mắt long lanh nước mắt.
Lục Khải Vũ không muốn gợi ra quá khứ đau lòng của cô nên cầm lấy khăn lau nước mắt cho cô, sau đó anh đổi chủ đề khác: “Em đói chưa? Đã quá trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi!”
“Ok, chúng ta đi ăn cơm thôi. Tiếp đó sẽ đi siêu thị mua ít nguyên liệu, Vũ Tuệ muốn ăn sườn xào chua ngọt.”
Nghĩ tới Vũ Tuệ bụ bẫm đáng yêu, Lục Khải Vũ cười khẽ một tiếng: “Con bé này chỉ thích ăn vặt thôi.”
“Ôi, có thể làm gì khác chứ. Con bé là đứa thích ăn thịt mà, không có thịt là không chịu được. Lớn một chút không thể cho con bé ăn như vậy, nếu không sẽ không ai thèm lấy.” Mạc Hân Hy thực sự lo lắng cho tương lai của Vũ Tuệ.
“Con gái của Lục Khải Vũ anh sao ế chồng được, vợ à, em nghĩ nhiều quá!” Lục Khải Vũ nhướng mày, trên mặt anh tràn đầy tự tin như thể con gái anh là tốt nhất trên thế giới này.
Hai người nhanh chóng đi vào một nhà hàng cao cấp gần đó.
Vào thời gian này, nhà hàng cũng không có nhiều khách.
Mạc Hân Hy ngồi xuống chỗ gần lối đi, Lục Khải Vũ gọi phục vụ tới để chọn món ăn. Anh không hỏi nhưng đều gọi những món Mạc Hân Hy thích ăn.
Mạc Hân Hy cảm thấy hơi kì lạ: “Làm sao anh biết em thích ăn gì?”