Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cuộc Đánh Cắp Trái Tim Có Một Không Hai

Niếp Ngân nhanh nhạy bắt được ánh mắt né tránh của Thượng Quan Tuyền trước câu chất vấn của mình, sau đó anh ta thản nhiên mở miệng: “Em và Yaelle hoàn toàn khác nhau, hơn nữa…”

Ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên lạnh lẽo, chậm rãi tuyên bố: “Em phải tự tay giết chết Lãnh Thiên Dục”.

Trong đầu Thượng Quan Tuyền đột nhiên hiện lên đôi mắt chim ưng cùng thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Dục, trong lòng không khỏi run lên từng hồi.

“Cô là người phụ nữ của Lãnh Thiên Dục tôi, coi như bây giờ tôi muốn cô cũng là chuyện rất bình thường”.

Không biết tại sao cô lại nhớ đến câu nói lạnh lùng và mờ ám này của Lãnh Thiên Dục.

– Tuyền, làm sao vậy? – Khi thấy ánh mắt Thượng Quan Tuyền trở nên mơ hồ, trong lòng Niếp Ngân dâng lên một cảm giác bất an.

Thượng Quan Tuyền vội vàng thu lại cảm xúc đang hỗn loạn của mình, nói: “Không có gì, em chỉ đang nghĩ tại sao lại nhất định phải giết Lãnh Thiên Dục”.

Trong mắt Niếp Ngân ánh lên tia không vui, anh ta nhẹ nhàng cất giọng nói cùng hơi thở nhen nhóm dấu hiệu nguy hiểm: “Tuyền, em đang hỏi một câu ngu ngốc đấy”.

Tâm trạng của anh ta như đang chơi vơi giữa xoáy nước sâu thẳm. Thượng Quan Tuyền cô do một tay anh ta bồi dưỡng, mỗi lần thực thi nhiệm vụ chưa bao giờ cô hỏi bất cứ điều gì, nhưng khi đối mặt với nhiệm vụ giết Lãnh Thiên Dục, cô lại liên tiếp thất bại. Mặc dù Lãnh Thiên Dục rất có bản lĩnh, nhưng năng lực của Thượng Quan Tuyền cũng không thấp kém đến vậy.

Thượng Quan Tuyền khẽ cúi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ánh mắt đầy tủi thân, cô không nói gì nữa, sâu trong lòng chỉ là cảm giác thất vọng.

Niếp Ngân nhìn bộ dạng của cô, bỗng nảy sinh lòng trắc ẩn. Anh ta đứng dậy, thong thả đến bên cửa sổ, nhìn cơn mưa to bên ngoài, thâm thúy lên tiếng: “Với tổ chức của chúng ta, Lãnh Thiên Dục là mối họa lớn. Mấy năm nay, Lãnh Thiên Dục luôn muốn truy ra trụ sở chính của tổ chức BABY-M, mà thế lực trong tay hắn ngày càng mạnh, đối với chúng ta là một sự uy hiếp lớn. Còn nữa, chính em là người đã cướp con chip mà Lãnh Thiên Dục muốn, dù em không giết hắn, hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua cho em”.

Nước mưa hắt nhòe mặt cửa sổ thủy tinh lạnh như băng, che giấu đi đôi mắt thâm sâu của Niếp Ngân. Thật ra còn một nguyên nhân quan trọng nữa mà anh ta không nói ra, đó là Lãnh Thiên Dục chính là gã đàn ông đêm đó đã vấy bẩn Thượng Quan Tuyền.

Mỗi lần nghĩ tới chuyện này là anh ta chỉ muốn lập tức giết chết Lãnh Thiên Dục. Vì vậy, anh ta nhất định không thể để Thượng Quan Tuyền biết nguyên nhân này, để cô có thể tự tay giết chết người đàn ông ma quỷ kia.

Thượng Quan Tuyền nhìn bóng lưng cao lớn của Niếp Ngân, trong lòng càng thắt lại, đến khi không còn cảm giác đau đớn nữa…

– Kĩ thuật cải trang của em đối với Lãnh Thiên Dục không có tác dụng gì cả! – Cô lạnh nhạt lên tiếng, mặc dù cô không muốn thừa nhận nhưng đây là một thực tế không thể chối bỏ.

Niếp Ngân nhíu mày, chậm rãi xoay người lại, nhìn cô nói: “Tôi sẽ phái người khác đến giúp đỡ em hoàn thành nhiệm vụ”.

Thượng Quan Tuyền buồn bã cười một tiếng, nói: “Không cần, em không muốn có thêm một người đi theo vết xe đổ của Yaelle”.

Khi cô nói xong câu đó, trống ngực cũng đập liên hồi. Dù sao cũng là cô lừa anh, nếu Niếp Ngân biết cô đã thả Yaelle, không biết anh sẽ đối xử với cô như thế nào đây?

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Tuyền chợt cảm thấy đau xót, cùng lắm cô cũng chỉ là một con cờ trong tay anh mà thôi, không phải sao?

Niếp Ngân nghe Thượng Quan Tuyền nói vậy, nét mặt trầm ổn lộ ra tia tức giận, anh ta lạnh lùng nói: “Dù Lãnh Thiên Dục có lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là một con người, tôi không tin không có cách nào đối phó với hắn”.

Niếp Ngân ba mươi tuổi đã ngồi lên vị trí này, điều này có thể thấy năng lực của anh ta không hề tầm thường, thủ đoạn dĩ nhiên cũng tàn nhẫn không kém Lãnh Thiên Dục.

Thượng Quan Tuyền từ trên giường xuống, đi tới bên Niếp Ngân, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen của anh ta, sau đó nhẹ giọng nói: “Nếu anh hy vọng Lãnh Thiên Dục chết trong tay em, như vậy chỉ còn duy nhất một biện pháp cuối cùng này thôi”.

– Biện pháp gì? – Niếp Ngân thấp giọng hỏi.

Đúng lúc này một tia chớp lóe sáng trên bầu trời đêm, khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Tuyền thoáng qua nét bi thương, sau đó nhanh chóng bị vẻ tỉnh táo và kiên cường thay thế.

Cô hé đôi môi anh đào, nhìn thẳng Niếp Ngân gằn từng chữ: “Biện pháp này chính là… em trở thành người phụ nữ của hắn”.

Sắc mặt Niếp Ngân đột nhiên trở nên xanh mét.

– Đây chính là biện pháp em nghĩ đến? – Anh ta trầm giọng hỏi, thanh âm nặng như bàn thạch đè nén trái tim cô.

– Đây là biện pháp duy nhất! – Thượng Quan Tuyền tiếp tục nói – Khả năng phòng ngự của Lãnh Thiên Dục rất lớn, trừ khi em có thể trở thành người phụ nữ của hắn, khiến hắn tin tưởng, như vậy mới có cơ hội ra tay.

Đôi mắt trong veo không hề chớp nhìn thẳng vào Niếp Ngân, trong lòng cô lại đang không ngừng hét lên: “Xin hãy ngăn em lại! Ngăn em lại đi!”.

Sau đó, bàn tay to lớn của Niếp Ngân siết chặt lấy eo Thượng Quan Tuyền.

– Nói cho tôi biết, em thực sự muốn như vậy? – Hơi thở của đàn ông nồng đậm bao trùm lấy hơi thở của cô, khiến tim cô đau nhói.

– Chuyện đó có quan trọng không? Em do một tay anh bồi dưỡng, muốn giết người sẽ không bỏ qua bất cứ thủ đoạn nào, mà điều kiện của Lãnh Thiên Dục rất tốt, có thể làm người phụ nữ của hắn cũng không tồi! – Đôi mắt Thượng Quan Tuyền ánh lên tia hờ hững động lòng người, giọng nói lại đặc biệt lạnh lẽo.

– Vậy thì tùy em, nếu em cho rằng cách đó sẽ giúp em hoàn thành được nhiệm vụ! – Niếp Ngân cố gắng đè ép cảm xúc hỗn loạn, giọng điệu cũng cao hơn. Anh ta buông Thượng Quan Tuyền ra, đi về phía cửa.

– Chủ thượng… – Thượng Quan Tuyền cố nén nỗi đau đớn trong lòng, lên tiếng gọi.

Niếp Ngân dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, sau đó lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ anh không sợ em sẽ… yêu Lãnh Thiên Dục sao?”

Lời vừa dứt, Niếp Ngân đã quay người lại, đôi mắt sắc bén nhưng vô cảm: “Tuyền, em là người của tôi, nếu em thật sự yêu Lãnh Thiên Dục, tôi sẽ giết em”.

Nói xong, anh ta đi nhanh ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa vang lên, bóng lưng khuất dần.

Cả người Thượng Quan Tuyền run lên, sau đó cô ngồi yên lặng bên cửa sổ.

 

Đôi lúc, tình yêu là sự độc chiếm, còn có khống chế. Có người nói, khống chế trong tình yêu cũng là cách bày tỏ thiện ý, mục đích của khống chế không phải muốn hủy hoại hay làm người kia tổn thương, mà là để cùng nhau hạnh phúc vui vẻ…

***

Hội quán tư nhân Taekwondo

Nơi này cách xa thành phố phồn hoa ồn ào náo nhiệt, hội quán sang trọng tọa lạc giữa một rừng trúc quý hiếm, những cây trúc xanh um rậm rạp ngăn cách cái nóng nực và oi ả của mùa hè.

Sân Taekwondo hình vuông bằng phẳng rộng lớn là nơi so tài của các võ sĩ. Trên mặt đất trải một tấm đệm mềm màu trắng, ở giữa lòng sân là nơi thi đấu, các khu khác là nơi luyện tập. Khu tranh tài và khu luyện tập được phân biệt bằng hai màu sắc đối lập nhau, nếu cùng màu thì dùng dải phân cách màu trắng để phân chia.

Đây là hội quán Taekwondo của Lãnh thị, vậy nên hôm nay có ba người đàn ông cực phẩm tập trung ở hội quán. Trong đó hai người đang đấu với nhau, người còn lại uể oải ngồi ở một bên, vẻ phong độ vương giả không ai bì nổi.

Khi anh ta thấy một trong hai người trên khu thi đấu giơ chân tấn công, đôi môi mỏng nhếch lên, cất giọng nói: “Thiên Hi, cậu lại thua rồi”.

Quả nhiên, anh ta còn chưa nói hết đã vang lên tiếng “Bịch”, Thiên Hi đã ngã xuống đất.

– A… – Khuôn mặt anh tuấn của Thiên Hi dưới ánh mặt trời lộ ra sự đau đớn, sau đó anh ta nhìn về phía người vừa đánh ngã mình, hét lên – Anh Hoàng Phủ, anh ra tay cũng nặng quá đấy!

Trên mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước lộ ra nụ cười tao nhã: “Thiên Hi, không tồi, mấy năm không gặp, thân thủ đã nhanh nhạy lên nhiều rồi, không giống trước kia mới một chiêu đã ngã xuống ngay!”

Thiên Hi gào lên: “Cũng là nhờ bị mấy người đánh lên đánh xuống cả, nếu thân thủ không khá lên thì đã sớm chết dưới tay bốn người rồi”.

Lăng Thiếu Đường ở một bên sảng khoái cười to, sau đó anh ta đứng dậy: “Nào, Thiên Hi, anh với cậu chơi một ván”.

Thiên Hi vừa nhìn Lăng Thiếu Đường đi về phía mình, khuôn mặt anh tuấn đã trở nên méo mó: “Anh Thiếu Đường, tha cho em đi, em chạy còn không kịp nữa là. May mà hôm nay anh Quý Dương không tới, nếu không chỉ sợ đêm nay em cũng không lết ra khỏi nơi này được mất”.

Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường lộ ra vẻ chế nhạo, đúng lúc anh ta đang định nói thêm…

– Anh thấy cậu ở nước ngoài cũng nhàn nhã quá nhỉ!

Giọng điệu lạnh như băng vang lên từ cửa, sau đó Lãnh Thiên Dục đi vào, cả người mặc một bộ võ trang của Taekwondo, bên hông đeo đai đen giống Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước.

– Anh cả! – Thiên Hi vừa thấy Lãnh Thiên Dục liền cười, chẳng hề sợ hãi đối mặt với sắc mặt lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục .

Bên môi Lãnh Thiên Dục lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy, hắn vỗ vào vai Thiên Hi mấy cái, sau đó nhìn hai người bạn tốt rồi nói: “Thiên Hi không còn nhỏ nữa, các cậu không cần nương tay với nó”.

Thiên Hi một lần nữa kêu lên: “Anh cả”.

– Nào, tới đây! – Lãnh Thiên Dục không chút để ý đến dáng vẻ “đáng thương” của Lãnh Thiên Hi, vừa dứt lời hắn đã vào tư thế sẵn sàng.

Xong rồi! Lãnh Thiên Hi thấy tình hình như vậy, biết chắc anh cả muốn đấu với mình, mồ hôi sau lưng anh ta bắt đầu túa ra.

Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ Ngạn Tước ung dung xem kịch vui trước mặt, không có ý định ngăn lại, tình huống này họ đã quen từ lâu rồi.

Lãnh Thiên Hi nhắm mắt, về lý thuyết mà nói thì khả năng đấu võ Taekwondo của anh ta cũng cao, cũng đến cấp 5* rồi, nhưng đấu võ với anh cả thì… chênh lệch khá xa.

* Võ Taekwondo chia làm 10 cấp và cửu đẳng, cấp 5 là đai xanh

Anh ta hét lên một tiếng, sau đó bắt đầu ra chiêu, tung người nhanh nhẹn bay lên không trung rồi đá xuống.

Lãnh Thiên Dục nhíu mày, sau đó không nhanh không chậm đá ngược lại – chỉ một chiêu đã khống chế được.

Lăng Thiếu Đường bất đắc dĩ lắc đầu, anh ta cũng thấy đau thay Thiên Hi, cú đá của Lãnh Thiên Dục cũng quá mạnh đi.

– Anh cả, em vừa mới về nước, đây là quà anh dành cho em đấy à? Đừng đánh, đừng đánh mà! – Lãnh Thiên Hi dứt khoát nằm im trên mặt đất, ra vẻ đang ăn vạ.

Vẻ mặt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục lộ ra tia dịu dàng đối với em trai. Hắn bắt lấy một tay của Thiên Hi, kéo lên rồi nói: “Cậu đó, vẫn còn nhớ đến người anh trai này à, anh còn tưởng cậu suốt ngày chỉ biết đâm đầu vào mấy thiết bị hóa học trong phòng thí nghiệm thôi chứ”.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!