Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trở Thành Mẹ Độc Thân Vì Tiền

“Năm trăm vạn?” .Chu Thích duỗi năm ngón tay ra, miệng giật giật hét thật lớn, mắt cũng mở tròn.

Thật lâu sau hắn mới ho nhẹ vài tiếng ,nói kiên quyết : ” Vẫn có thể trả tiền theo kì được mà, anh vẫn còn có thể giúp em được mà!”

“Không thể trả tiền theo kì được, chỉ có cách tôi phải làm người giúp việc trong nhà này … đến khi nào hết thì thôi …. !”

“Vậy thì anh cũng đến đây làm người giúp việc với em, có anh phụ giúp nữa thì em có thể đi sớm hơn đúng không?”. Chu Thích cảm giác mình đã nghĩ ra được một ý kiến hay tuy có hơi kỳ lạ một chút .

“Chuyện đó là không thể!”. Tiểu Ngưng nhịn không được cảm thán, hắn là một cậu bé sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, bảo sao suy nghĩ thật vô cùng khờ dại .

“Tại sao không thể? Em cũng chưa có hỏi qua mà!”. Chu Thích hiển nhiên không phục lắm, trong tâm niệm của hắn nếu không thử, không biết thì hắn sẽ không bao giờ nhận thua .

“Tôi muốn làm nữ giúp việc cả đời, chẳng lẽ anh cũng muốn làm sao?” .Đụng phải một người quan tâm tới mình đến cùng như vậy, thật không biết là chuyện tốt hay là phiền toái đây .

“Cái gì? Muốn cả đời? Làm sao có thể?”. Chu Thích đột nhiên nắm chặt lấy tay Tiểu Ngưng, đấu tranh anh dũng nói: “Giai Ngưng, em không phải sợ, anh sẽ dẫn em đi cầu xin người ta, anh cam đoan không quá bảy năm chúng ta sẽ thanh toán xong số tiền kia”

Nói xong, hắn liền kéo Tiểu Ngưng đi về phía cửa chính biệt thự .

“Không thể được….”. Tiểu Ngưng lại quát to một tiếng, dùng sức kéo cả người hắn lại, ngăn cản bước chân của hắn. “Chu Thích, anh không cần phải làm như vậy, anh đi đi, đây là chuyện riêng của tôi!”. Cô tức giận hô lớn.

“Giai Ngưng, anh không thể để cho em ở lại nơi này làm giúp việc cả đời được, anh cũng là vì muốn tốt cho em!” . Chu Thích xoay người Tiểu Ngưng quay lại kéo gần về người mình , lấy hết can đảm nói ra .”Giai Ngưng, anh thích em, anh thật sự không thể để em phải chịu ủy khuất! Để cho anh giúp đỡ em, cho dù chỉ là thử xem, có được không?”

Trong lúc bối rối , Chu Thích đã lớn tiếng bộc bạch tâm ý với Tiểu Ngưng, hơn nữa hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, hắn dùng sức hôn lên gò má Tiểu Ngưng, hơn nữa thời điểm hôn môi còn phát ra một tiếng vang thật to.

Giữa 12 giờ trưa tĩnh lặng, thì tiếng vang này tựa hồ dị thường bị phóng đại lên gấp nhiều lần .

“Không. . . . . . Không được. . . . . .” .Tiểu Ngưng dùng ngăn hắn lại.

“Đừng như thế, anh không thả em ra đâu . Giai Ngưng, anh muốn cho em biết, anh thích, thực sự rất thích em!” .Chu Thích dường như bị phát điên, lớn tiếng hô. Giống như muốn ở đây tuyên cáo cho toàn bộ thế giới biết hắn yêu mến Lục Giai Ngưng như thế nào .

Mà Đường Hạo đang ngồi trong chiếc xe sang trọng số lượng có hạn kia đã nghe phần sau của câu chuyện bọn họ nói với nhau, nửa chữ cũng khắc ghi trong lòng .

Đường Hạo gân xanh dữ dội nổi lên, gằn ra mấy tiếng. “Lái xe!”

“Dạ!”. Lục Phong nghe thấy giọng nói của chủ nhân, lái xe thong thả đi lướt qua người Tiểu Ngưng cùng Chu Thích.

Chu Thích vừa mới buông Tiểu Ngưng ra, lại một lần nghẹn họng, cả kinh nhìn trân trối. “Oa, . . . . . . chiếc xe này anh đã từng nhìn thấy trên tạp chí, cả thế giới chỉ có năm chiếc thôi, chủ nhân của cái xe này thật nhiều tiền . . . Tiểu Ngưng, em mau nhìn xem, chiếc xe này đi vào nhà mà em đang làm kìa! Trời ạ.. . chủ nhân của chiếc xe này cũng là chủ nhân của căn biệt thự sao?”

Tiểu Ngưng tầm mắt lướt qua Chu Thích, nhìn về phía đằng sau hắn, quả nhiên thấy chiếc xe của Đường Hạo đang phóng vào cửa chính…

Chu Thích không hề phát hiện ra lúc này Tiểu Ngưng toàn thân cứng ngắc, hắn kéo cô chạy về phía biệt thự .”Đi theo anh!”

“Chu Thích, anh đi đi, xin anh đừng làm cho tôi phải khó xử nữa!”. Tiểu Ngưng lại dùng sức giãy khỏi hắn, nhưng sức yếu nên không thể chống lại sự lôi kéo của hắn.

Thân thể của cô bị hắn lôi vào biệt thự.

“Giai Ngưng, chúng ta đi cầu xin vị tiên sinh này đi, có lẽ hắn sẽ thương chúng ta…”

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

 

Đường Hạo nhếch môi ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, nghĩ đến vừa mới vào cửa trước nghe được lời nói rất đúng, liệt hỏa hừng hực ở ngực hắn không ngừng bốc lên, chích cả vào trái tim của hắn.

Mỗi tế bào trong cơ thể đều bị tức giận muốn căng nứt ra, đau đến mức muốn tùy tiện giết một người nào đó.

Cô quả nhiên yêu mến người con trai khác, hơn nữa lại đem người dẫn tới tận chỗ này, cô thật sự không coi hắn ra gì mà. Dù ánh mắt của hắn mò mẫm trong bóng tối, nhưng sẽ không ngốc đến mức nghe không hiểu giọng nói vọng lại to thế nào.

Cô căn bản không đáng nhận được sự tôn trọng của hắn, căn bản không đáng để hắn chờ đợi cô.

Mẹ nó, rõ ràng hắn mới chính là ngốc.

“Lục Phong, bắt Lục Giai Ngưng mang đến đây cho ta!” – Đường Hạo trên mặt lộ ra vẻ hung ác nham hiểm cùng với tức giận.

“Dạ!” – Lục Phong vừa lên tiếng, cũng lúc tiếng cãi nhau trong sân truyền đến.

“Chu Thích, anh nhanh đi đi, đây không phải là nơi anh có thể tới!” – Tiểu Ngưng dùng sức kéo người hắn lại, tất nhiên khí lực của cô tuyệt đối không bằng sức của một người con trai, chỉ thấy thân thể cô không ngừng hướng tới phòng khách ~ trượt.

“Em còn chưa thử qua làm sao biết là không thể, nhìn hắn có xe sang quý như vậy chắc không làm khó dễ em đâu. Hơn nữa, cũng không phải chúng ta không trả tiền hắn!”

Mắt thấy bọn họ gần vào đến vào cửa, Tiểu Ngưng sợ tới mức nước mắt chảy ra, giọng run run cầu khẩn nói: “Ngàn vạn lần không nên đi vào, em xin anh! Anh ấy là người không thể trêu vào, anh sẽ bị thương đó!”

Câu nói cầu khẩn này rõ ràng truyền đến tai của của Đường Hạo, hắn tức giận ngay lập tức: “Tốt, thật sự là một đôi uyên ương số khổ!” – Chết tiệt, cô lại lo lắng cho an nguy của người con trai kia.

Đúng lúc này Chu Thích đã dắt lấy Tiểu Ngưng đi vào trong đại sảnh tráng lệ . Chứng kiến người ngồi trên ghế sa lon là một nam tử quý nhân, Chu Thích bất tri bất giác đứng lặng yên ở trước cửa: “Ngài khỏe chứ ạ?” – Hắn rất lễ phép, cũng không dám lớn tiếng vấn an.

Người con trai ngồi trên ghế sa lon hẳn là cũng lớn hơn mình không đến vài tuổi, nhưng hắn cũng rất e ngại.

Đường Hạo ngoảnh mặt làm ngơ vẫn ngồi in lặng tại chỗ.

Tiểu Ngưng toàn thân phát run, hai mắt cúi xuống không dám nhìn hắn, run rẩy giải thích, nói: “Thiếu gia, anh ấy là bạn của em, tìm em… Tìm em trở về nhà!”

Đường Hạo hừ cười ra tiếng, trên mặt chứa đầy châm chọc.

Chu Thích lập tức tiếp lời nói, xuất ra bộ dạng biểu hiệu đi diễn thuyết: “Vị tiên sinh này, tôi là bạn của Lục Giai Ngưng, tôi biết rõ trong nhà Lục Giai Ngưng thiếu ngài năm trăm vạn, nên bắt đến đây làm việc. Nhưng cô ấy còn trẻ như vậy không nên vì thế mà bị mất tương lai …..”

“Lục Phong, đem người này mang ra ngoài!” – Đường Hạo lộ ra thái độ cực kỳ ngạo mạn nói cho người kia biết không có quyền nói chuyện cùng hắn.

Lục Phong dáng người khôi ngô, giống như bắt con gà con thoải mái nhấc Chu Thích lên.

“Thả tôi ra, tiên sinh, xin ngài thả Lục Giai Ngưng ra được không? Chúng tôi cùng nhau đi sẽ đem tiền trả lại cho ngài…”

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!