Từ lúc gặp nhau ở sân bay cho tới giờ, Cố Sơ cứ cảm thấy mình bị sợi dây thừng dắt đi, bị động nhìn cả đám phóng viên bổ nhào về phía Kiều Vân Tiêu, mặc cho người ta kéo xa khỏi ‘khu vực nguy hiểm’ rồi bị động nói chuyện điện thoại với Kiều Vân Tiêu, mà câu nói ‘Bây giờ, cô có thể an tâm làm việc cho tôi được rồi chứ?’ của Lục Bắc Thần cứ có một cảm giác kỳ lạ bên trong. Trong lòng mơ hồ dâng lên một sự khác thường, chỉ có điều nó vẫn chưa thành hình.
“Tài liệu để ở nhà?” Lục Bắc Thần hỏi.
Cố Sơ cầm chặt chiếc quai đeo túi xách: “Không, vẫn luôn ở trong túi xách.”
“Ừm, vậy chúng ta về thẳng khách sạn.”
Cố Sơ cúi đầu, suy nghĩ rất lâu: “Có thể từ từ một chút không?”
“Lý do?”
“Hôm nay tôi có việc khác.” Kiểu gì cũng phải gặp mặt Kiều Vân Tiêu một lần mới được, không phải vì lý do gì khác, ít nhất cô phải biết tình hình sức khỏe của bác Kiều hiện nay ra sao. Mấy tháng nay, Kiều Vân Tiêu thi thoảng cũng có gọi điện về nhưng phần nhiều là hàn huyên. Về những khó khăn, về những chuyện của nhà họ Kiều, Kiều Vân Tiêu không nhắc một chữ nào. Nhưng Cố Sơ có thể cảm nhận được sự cực nhọc của anh ấy. Lúc nói chuyện, cô hoàn toàn nghe ra sự lảng tránh của anh, nụ cười gượng gạo của anh.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, bên ngoài vẻ vang, khi đóng cửa lại thì những buồn lo sầu khổ chỉ có mình mới hiểu. Sau cải cách mở cửa, những doanh nghiệp ở Trung Quốc xuất hiện nhiều vô kể như măng mọc sau mưa. Nhà họ Kiều cũng giống như nhà họ Cố, đều được coi là các doanh nghiệp phát triển vào cùng một thời kỳ, nhưng điểm khác biệt ít nhiều là bố cô tay trắng gây dựng sự nghiệp, xét về bản chất, nhà họ Cố là sản phẩm của thời đại mới. Còn tổ tiên của nhà họ Kiều đã có truyền thống làm thương nhân, gần như ngành nghề nào cũng có dính líu, tìm hiểu lịch sử thì cũng được coi là một gia tộc thương nhân, trên gia phả ở thời kỳ nào cũng có thể lấy ra một, hai nhân vật có danh tiếng ở nơi ấy. Vốn của nhà họ Kiều được tích lũy từ đời này qua đời khác, cho tới thời kỳ chiến tranh loạn lạc, tổ tiên nhà họ Kiều trở thành thương nhân lớn nhất kinh doanh thóc lúa và vận chuyển ở đó, lật tìm những ghi chép của địa phương vẫn có được những bút tích hiếm hoi, có người ghi lại lúc ấy nhà họ Kiều mở kho lương thực cứu tế đúng bảy ngày bảy đêm, cũng có ghi chép rằng họ đã chi viện cho quân phiệt địa phương đạn dược, súng ống.
Chiến tranh liên miên, dân chúng lầm than, sự vẻ vang của nhà họ Kiều cũng khiêm nhường đi nhiều, chủ yếu sinh sống dựa vào đất xây dựng, kỳ thực nói trắng ra thì chính là đại địa chủ. Cứ như vậy, lịch sử làm ăn của nhà họ Kiều cũng thăng trầm chìm nổi theo lịch sử cận đại Trung Quốc. Chớp mắt đã tới ngày Trung Quốc mới được thành lập, tai họa của nhà họ Kiều cũng tới, một cuộc cách mạng văn hóa suýt nữa đã giết chết họ.
Ngoại trừ ‘Phá tứ cựu’, ‘Phê Lâm phê Khổng’*, còn rất nhiều các tội danh trước đây chưa từng có, hồng vệ binh đi lùng sục khắp nơi, diệt trừ tất cả những thứ có liên quan đến truyền thống. Có lúc Kiều Vân Tiêu lại kể cho cô nghe thời kỳ ấy vận mệnh nhà họ Kiều long đong dường nào, đương nhiên, anh cũng được nghe bố anh kể lại. Nhà họ Kiều bị gắn cái mác tư bản chủ nghĩa lỗi thời, rời xa tư tưởng của quần chúng nhân dân, ông nội Kiều Vân Tiêu còn bị chụp mũ là phe cánh hữu, đã cao tuổi nhưng vẫn bị kéo đi diễu khắp nơi cả ngày trời để phê bình. Từ trên xuống dưới trong nhà họ Kiều đều bị đập nát, những mảnh vụn đồ cổ xếp thành đống còn cao hơn cột nhà, cả đại viện rường cột chạm trổ bị một mồi lửa thiêu rụi bốn vách tường, tranh chữ của những học giả nổi tiếng cũng bị xé, bị đốt, còn cả những hoàng bào, đồ đằng từ cung đình nhà Thanh truyền lại, con rồng đế vương sinh động như thật bị người ta móc cả hai mắt.
*Tên các cuộc đại cách mạng văn hóa của Trung Quốc. Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Nhà họ Kiều từ đó bặt âm vô tín, đồng ý giao nộp đất, khiêm tốn sửa chữa.
Nhưng những doanh nghiệp có gốc thì rồi cũng có lúc thức tỉnh, nhà họ Kiều cũng đã định sẵn là đời đời sống với nghề buôn, tuy rằng đã từng gặp họa nhưng bao đời nay cũng tích lũy được nhân lực, thậm chí từ trong cốt tủy đã kế thừa một dòng máu thương nhân. Bác Kiều, Kiều Trí Viễn, cũng không phải một con sâu, lợi dụng kinh tế của Trung Quốc mới cuối cùng vẫn đẩy được nhà họ Kiều ra thị trường một lần nữa. Họ chuyển nhà tới Thượng Hải, còn đổi tên là ‘tập đoàn Kiều Viễn’, ban đầu là kinh doanh bất động sản, tới nay đã phát triển đa ngành nghề, trước giờ vẫn xuôi chèo mát mái. Cùng với nhà họ Cố, lúc đó họ được coi là ‘Nam Cố Bắc Kiều’, thế lực như tranh giành võ lâm.
Nhưng sự thật là, nhà họ Cố và nhà họ Kiều không tranh giành thị trường, không tồn tại chuyện bất hòa về lợi ích trên thương trường, chỉ vì nơi hai gia đình dựng nghiệp mới có cái tên đó. Nhà họ Cố có gốc ở miền Nam, nhà họ Kiều sinh ra ở phương Bắc, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Chính vì không chuyện đấu đá nhau để tranh giành lợi ích, nên bố của Cố Sơ, Cố Trạch Phong và Kiều Trí Viễn mới là bạn bè thân thiết, mà mẹ của Kiều Vân Tiêu, Tỉnh Tuệ, lại càng coi Cố Sơ và Cố Tư như con gái ruột của mình.
Dĩ nhiên cũng có lúc Kiều Trí Viễn bừng bừng khí thế. Khi nhà họ Kiều hưng thịnh, có thể nói Kiều Trí Viễn đã hăm hở, hùng dũng nhận các cuộc phỏng vấn của báo chí, nói lớn về triết lý thành công của ông ấy, đối với cậu con duy nhất Kiều Vân Tiêu, tuy rằng ngoài mặt rất nghiêm khắc nhưng cũng không phải không vung tiền cho tiêu xài. Trang nhất các báo cứ cách vài ba hôm lại giật một tít: Doanh nhân nổi tiếng Kiều Trí Viễn vì yêu con trai nên đã mua những biệt thự sang trọng ở nước ngoài; Cậu chủ Kiều Vân Tiêu âm thầm trở thành người mẫu hạng A; Mừng ngày sinh nhật con trai yêu quý, Kiều Trí Viễn đã mua thêm chiếc xe hạng sang…
Đương nhiên, cũng bao gồm nhà họ Cố.
Buổi lễ đính hôn giữa nhà họ Kiều và nhà họ Cố tuy rằng đã chặn được ống kính của đám phóng viên nhưng vẫn không ngăn được xu hướng lên trang nhất.
Những giữa vô vàn những tin tức lề đường, có lẽ không ai chú ý tới một tin thế này: Tập đoàn Kiều Viễn đã đầu tư thành công vào một thương hiệu nào đó của Pháp, vượt ra khỏi biên giới Trung Quốc, phát triển ra quốc tế. Trong bữa tiệc mừng, ông trùm ngành dược Cố Trạch Phong chỉ tới chúc mừng một mình rồi ra về rất sớm. Có người tham dự cho hay, trong buổi tiệc, hai người họ không nói chuyện nhiều.
Đây là một tin tức bị người ta bỏ quên, hôm đó cũng không được coi là tin trang nhất, vì bài báo đầu tiên còn để dành cho hình ảnh Kiều Trí Viễn cùng người phụ trách công ty tại Pháp ký kết theo hình thức.
Nhưng ký ức của Cố Sơ vẫn còn như mới, vì chính trong ngày hôm đó, quan hệ giữa nhà họ Kiều và nhà họ Cố xuống tới điểm băng. Người ngoài chưa bao giờ suy đoán xem vì sao lúc ấy chỉ một mình bố cô tới chúc mừng, cũng sẽ không để ý vì sao ông lại rời khỏi bữa tiệc rất sớm. Những phóng viên viết bài báo này năm ấy kỳ thực cũng đã nhận ra manh mối, nếu không đã chẳng dùng những con chữ này đã cố gắng thu hút sự chú ý bên ngoài, tiếc là lúc ấy mọi người không bị nó hấp dẫn, thế nên bài báo cũng trở thành tin cũ.
Về sau, nhà họ Kiều nắm bắt thời cơ trong lúc tình hình quốc tế căng thẳng để thu mục liên tục không ít những công ty nước ngoài nổi tiếng, chiếm rất nhiều định mức trên thương trường quốc tế, một doanh nghiệp tư nhân thoắt cái trở thành một nhân vật có tầm quan trọng trên vũ đài quốc tế. Nhưng Kiều Trí Viễn thì càng ngày càng khiêm tốn. Khi tiền bạc chỉ là con số, ông ấy lại chẳng có thời gian để tiêu, trang nhất các báo cũng không còn những chữ như ‘vung tay’ hay ‘một chữ đáng nghìn vàng’ nữa. Khi được phỏng vấn, đa phần Kiều Trí Viễn nói về con trai mình, Kiều Vân Tiêu, với tư cách là phó chủ tịch tập đoàn Kiều Viễn, ông ấy mong rằng con trai có thể tiếp tục gánh vác trọng trách của nhà họ Kiều.
Nhưng bây giờ, nhà họ Kiều đang gặp khốn khó, sức khỏe của Kiều Trí Viễn càng lúc càng đi xuống, là con trai duy nhất, Kiều Vân Tiêu phải đứng mũi chịu sào. Nhưng Cố Sơ hiểu, có cổ đông nào của tập đoàn Kiều Viễn không dòm ngó, soi mói Kiều Vân Tiêu? Anh đúng là con một nhưng trong hội đồng quản trị không thiếu những người thân thích, thậm chí cả người bên ngoài khi đứng trước lợi ích cũng không thể làm thánh nhân.
Ngọn nguồn của nhà họ Kiều và nhà họ Cố khiến Cố Sơ có chút lòng riêng này.
Giống như mẹ cô trước lúc mất đã từng nói với cô: Đừng hận nhà họ Kiều, họ chỉ làm những việc họ nên làm.
Phải, trên đời này ngoài bố mẹ ra còn ai có thể vô tư dâng tặng cho bạn, bạn dựa vào đâu để yêu cầu người ta cũng tận tâm tận lực vì bạn đây? Người khác không có nghĩa vụ giúp đỡ bạn, khi bạn có khó khăn có thể giơ tay kéo bạn một cái đã xứng đáng trân trọng nhất rồi, nhưng cho dù họ không làm vậy, bạn cũng không có quyền oán trách.
Nhà họ Kiều đã làm chuyện họ nên làm nhưng Kiều Vân Tiêu chính là người đã giơ tay kéo cô.
Đương nhiên, những chuyện gốc gác xa xôi này cô không thể nói với Lục Bắc Thần, mà thật ra cũng không cần phải nói. Khi đối mặt với gã công tử đã cướp bạn gái của em trai mình, Lục Bắc Thần đã tỏ rõ thái độ chán ghét với Kiều Vân Tiêu. Vả lại, thân là người tài của Lục Môn, có lẽ Lục Bắc Thần đã sớm quen với những sóng gió biến cố trên thương trường, những lúc thịnh suy của một gia tộc. Chắc hẳn những tai họa mà tổ tiên nhà họ Kiều từng vấp phải, đối với Lục Môn chỉ như muối bỏ biển. Một Lục Môn từ lâu đã di cư ra nước ngoài, trải qua bao năm tháng tích tụ thì ngày một lớn mạnh, trở thành truyền kỳ lưu truyền hàng trăm năm, đã sớm đứng vững trên sàn quốc tế như một vị thần, nhìn ra tổ quốc xa xôi còn đang khói lửa mịt mù một cách trầm mặc… Có người đồn rằng, Lục Môn không chỉ tham gia vào thương trường mà còn chen chân vào chính trị, dù là thời kỳ loạn lạc năm xưa hay là khi đất nước thái bình ngày nay.
Nhưng đồn đại chung quy chỉ là đồn đại, sự thần bí của Lục Môn tới nay chưa ai dám hé lộ.
“Lúc này cô chẳng giúp được anh ta chuyện gì.” Lục Bắc Thần nói trúng những gì cô đang nghĩ trong lòng một cách thản nhiên.
Cố Sơ nghe thấy anh nói vậy không kỳ lạ chút nào. Từ thành kiến của anh với Kiều Vân Tiêu, có thái độ này đã hòa nhã lắm rồi. Nhưng sự khác thường ban nãy còn xoay vần trong lòng giờ đã rõ ràng, mối nghi ngờ càng lúc càng gia tăng.
“Giáo sư Lục!”
Lục Bắc Thần đưa mắt nhìn cô.
Biết rõ câu hỏi này có khả năng thất bại giữa đường nhưng cô vẫn hỏi với tính chất do thám: “Anh*…” Nhìn thấy ánh mắt Lục Bắc Thần quét qua, cô lập tức sửa lại: “À… anh tới sân bay tiễn bạn thật sao?”
*Cố Sơ lại quên mất mà dùng xưng hô kính trọng với Lục Bắc Thần.
“Nếu không thì sao?” Lục Bắc Thần không nhìn cô.
Nếu không thì sao?
Thật ra Cố Sơ rất muốn hỏi tiếp: Đám phóng viên kia có liên quan tới anh không?
“Kiều Vân Tiêu còn trẻ, làm việc thiếu cẩn trọng, vừa về đã gây ra rắc rối cũng là chuyện khó tránh khỏi.” Lục Bắc Thần tới cuối cùng vẫn đọc được suy nghĩ của cô.
“Thật sự không phải anh tìm đám phóng viên tới đấy chứ?” Nhịn một lúc lâu, cô vẫn hỏi.
Lục Bắc Thần khẽ nhíu mày, rồi đánh mạnh vô lăng, chiếc xe bất ngờ đổi hướng, khiến cho mấy xe phía sau nhấn còi phẫn nộ. Từ góc độ của Cố Sơ có thể nhìn rất rõ ràng, cô cảm nhận được sự bực bội nơi đáy mắt anh. Câu hỏi này cuối cùng vẫn không có được đáp án, rõ ràng là Lục Bắc Thần không muốn giải thích, càng không muốn tiếp tục chủ đề này. Trong xe trở nên yên ắng, chỉ còn lại ánh nắng bước những bước yên lặng trên kính chắn gió.
Một lúc lâu sau, anh lên tiếng: “Cô muốn giải quyết việc riêng thì tìm lúc khác. Hôm nay, cô phải theo tôi về khách sạn, tôi đợi được nhưng vụ án thì không!”