Cố Tư bình thường thích đùa cợt. Từ rất lâu trước đó, nó hay nói với Cố Sơ: Em sẽ không dễ dàng để người đàn ông nào cưới chị đi mất đâu. Hoặc là nói: Sau này mà chị “trọng sắc khinh em” thì em nhất định sẽ phá đám hôn lễ của chị, để chị không kết hôn được. Tất cả những lời đại loại như vậy, tai của Cố Sơ đã nghe nhiều đến nỗi mọc kén rồi.
Thế nên, khi Cố Tư thẳng thừng nói câu “Hai anh chị không thể kết hôn”, Cố Sơ chưa để vào lòng, cô nghĩ Cố Tư lại đang đùa giỡn. Nhưng khi nhìn thấy Cố Tư hằn học nhìn Lục Bắc Thần, trái tim của Cố Sơ đã đập lỡ nhịp. Cô vô tình nhớ lại những lời Cố Tư nói với Lục Bắc Thần hôm đó trong phòng sách, đáy lòng lộ ra niềm bất an nho nhỏ. Suy nghĩ hiện lên trong đầu cô là: Lẽ nào Cố Tư thực sự có suy nghĩ gì với Lục Bắc Thần?
Đừng trách cô bao lâu nay không để ý chuyện này, vì kể từ sau buổi tối hôm đó Cố Tư lại bình thường như mọi người, không để cô nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào. Hơn nữa nó cùng La Trì còn rất thân thiết, Cố Sơ nhận ra nó cũng rất có ý với La Trì nên dần dần cô cũng gác chuyện kia qua một bên.
Thế mà hôm nay…
Sầm Vân nghe xong, bước lên trước phát mạnh vào người Cố Tư, khiến nó đau tới nhe răng nhe lợi, “Dì!”.
“Con bị trúng gió gì thế hả? Chị con bao nhiêu tuổi rồi còn không được kết hôn? Còn không cưới đi sẽ thành bà cô già đấy!”
Cố Tư ôm cánh tay, nếu là bình thường nó đã cười hi hi ha ha nhưng lúc này đây nó cực kỳ nghiêm túc. Cố Sơ nhìn thấy rõ trong đôi mắt Cố Tư ánh lên một tia phẫn uất. Cô giật thót, sao nó lại có cảm xúc này?
Cả quá trình, Lục Bắc Thần vẫn không nói câu nào. Anh trầm xuống đón lấy những cái nhìn bực dọc của Cố Tư, giống như cảnh tượng này, tình huống này có thể xảy ra bất cứ lúc nào vậy, chưa thể khiến anh bối rối. Có điều, nếu để ý kỹ thì bàn tay Lục Bắc Thần đang cuộn chặt.
“Chị con có thể lấy bất kỳ người nào nhưng tuyệt đối không thể lấy anh ta!” Cố Tư vô cùng kích động.
Sầm Vân nhíu mày, “Con bé chết tiệt này, con nói gì thế hả?”.
Cố Sơ giữ chặt lấy Cố Tư, không hiểu chuyện gì, “Em sao vậy?”.
“Chị, chị tin em đi. Chị tuyệt đối không thể lấy anh ta, chia tay với anh ta đi.” Cố Tư siết chặt cánh tay cô, gấp gáp nói.
Cố Sơ giật mình vì câu nói của nó: “Tư Tư, em…” Cô nhận ra Cố Tư không hề đùa giỡn.
Lúc này, Lục Bắc Thần vẫn im ắng nãy giờ bước lên nắm lấy tay Cố Sơ, nhìn Sầm Vân rồi khẽ nói: “Thưa dì, về khách khứa trong buổi lễ, dì có thể soạn cho con một danh sách. Cũng không còn sớm nữa, bọn con xin phép quay về Thượng Hải”.
Sầm Vân choáng váng, rối loạn, không biết nên gật đầu hay lắc đầu. Cố Sơ cũng mơ mơ hồ hồ, để mặc cho Lục Bắc Thần kéo mình đi ra cửa. Cố Tư thấy vậy nghiến răng rảo bước tới trước, chặn Lục Bắc Thần lại.
“Tư Tư, em đùa đủ chưa?” Cố Sơ hạ thấp giọng.
Cố Tư mặc kệ lời cảnh cáo của Cố Sơ, ngước mắt lên nhìn Lục Bắc Thần, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Có lẽ anh biết rất rõ anh và chị tôi không thể có kết quả!”.
Cố Sơ thảng thốt.
“Rất xin lỗi, chị em bắt buộc phải lấy anh.” Lục Bắc Thần cất giọng nhạt nhòa.
“Được rồi, Tư Tư, em đừng đùa nữa được không?” Cố Sơ không biết nó bị làm sao, cố gắng nhẫn nại để khuyên nhủ nó.
“Để hai người kết hôn mới là càn quấy.” Cố Tư không chút khách khí.
Cố Sơ cũng bắt đầu bốc hỏa, “Vậy được, em nói đi, vì sao chị không thể cưới anh ấy?”.
Một câu nói buông ra bỗng khiến Cố Tư chần chừ không chịu nói ra nguyên nhân. Cố Sơ nhíu mày, thúc giục: “Nói đi chứ!”.
Cố Tư mím chặt môi, hết nhìn Cố Sơ lại nhìn Lục Bắc Thần: “Có phải anh nhất định phải cưới chị tôi không?”.
“Phải.” Lục Bắc Thần không hề do dự.
“Chị thì sao? Cũng thế à?” Cố Tư nhìn sang Cố Sơ.
Cố Sơ khó xử: “Tư Tư, từ trước tới giờ chị có suy nghĩ gì, em còn không hiểu ư? Hôm nay em sao vậy?”.
“Có phải là dù xảy ra bất cứ chuyện gì chị cũng đều cưới anh ta không?” Cố Tư không trả lời câu hỏi của cô.
Cố Sơ nén giận: “Phải, chị nhất định sẽ cưới anh ấy”.
Cố Tư nắm chặt tay lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Được rồi, con mặc kệ con bé điên rồ này đi.” Sầm Vân cảm thấy Cố Tư chỉ đang hờn dỗi mà thôi. Chị gái lấy chồng, người làm em quyến luyến là chuyện rất bình thường. “Dì cũng không giữ hai đứa ở lại ăn cơm nữa. Chuyện đám cưới còn rất nhiều, hai đứa cứ bận việc của mình đi, chỗ nào cần dì giúp thì cứ ới dì một tiếng.”
Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Lục Bắc Thần gật đầu, kéo Cố Sơ đi.
“Năm xưa nếu không phải vì nhà họ Lục các người đứng giữa gây trở ngại, nhà họ Cố chúng tôi sẽ không rơi vào bước đường nhà tan cửa nát!” Phía sau, Cố Tư nhấn từng chữ rõ ràng, lạnh lẽo.
Sống lưng Lục Bắc Thần cứng đờ, Cố Sơ cũng ngẩn người, ngay lập tức quay lại nhìn Cố Tư với vẻ khó tin. Phản ứng của Sầm Vân cũng không hề nhẹ, bà bước lên, kéo giật Cố Tư lại, “Con nói linh tinh cái gì vậy?”.
“Là sự thật hay con đang nói linh tinh, con nghĩ giáo sư Lục là người hiểu rõ nhất.” Vẻ phẫn uất hiện rõ trên gương mặt Cố Tư.
Lục Bắc Thần im lặng, Cố Tư lại dồn ép tới cùng. Cả người Cố Sơ đã rơi vào trạng thái mông lung, rất lâu sau cô mới lẩm bẩm: “Tư Tư, em… nói gì?”.
Dù có là một người thô lỗ cách mấy, Sầm Vân cũng đã cảm nhận được sự bất thường, bà cao giọng, “Con mau nói cho rõ ràng đi! Nhà họ Cố xảy ra chuyện sao lại dính líu tới nhà họ Lục?”.
Cố Tư nghiến răng nói: “Năm xưa nhà họ Cố xảy ra chuyện, vốn dĩ dòng tiền vốn không dễ dàng đứt như vậy. Dù có đứt thì với mối quan hệ của bố cũng có thể an toàn vượt qua, nhưng chính vì nhà họ Lục ra mặt can dự, khiến những chú bác thường ngày thân thiết với gia đình chúng ta không dám ra tay trợ giúp, thậm chí còn uy hiếp cả mối hôn nhân của hai nhà Kiều Cố, nhà họ Kiều để tự bảo vệ mình chỉ còn cách hủy hôn!”.
Hơi thở của Cố Sơ trở nên dồn dập, sắc mặt tái mét.
“Thủ đoạn năm xưa của nhà họ Lục cực kỳ bỉ ổi, khống chế sự hợp tác của mấy doanh nghiệp tài chính, mặc dù không lộ mặt ở Trung Quốc nhưng rất nhiều doanh nghiệp đều có hạng mục hợp tác với họ!” Cố Tư nghiến răng ken két.
Cố Sơ vô thức lắc đầu, “Không thể nào…”.
Lục Môn, một gia đình cách cô xa xôi như thế, hoàn toàn không liên quan tới cuộc sống của cô. Cho dù bây giờ đã ở cùng Lục Bắc Thần, cô cũng chưa từng nghĩ sẽ gần gũi với Lục Môn. Đó là một tập đoàn cô cho rằng chỉ có trong truyền thuyết, thế mà hôm nay Cố Tư lại nói với cô gia đình cô bị hủy hoại bởi chính gia tộc xa vời ấy!
Là như vậy ư?
“Chị, sao em có thể gạt chị chứ?” Cố Tư giậm chân bình bịch, quát lên với Cố Sơ: “Em là người thân của chị, lẽ nào chị lại không tin em mà đi tin người đã hại chị? Nếu chị lấy anh ta, bố mẹ còn nhắm mắt được hay không?”.
Đầu Cố Sơ ong ong vang dội. Cô vô thức quay qua nhìn Lục Bắc Thần. Từ góc độ của cô, gương mặt hơi nghiêng của anh nhẫn nhịn, trầm mặc, bờ môi mím chặt và khuôn cằm cứng đờ. Cô run giọng hỏi anh: “Những gì Tư Tư nói… là thật sao?”.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, ánh mặt phức tạp.
Cố Sơ nghe thấy tiếng con tim rơi xuống đất, vỡ vụn, ngay sau đó dấy lên một cơn đau điếng như bị bánh xe lăn qua. Sự im lặng của anh dường như đã chứng thực ngọn nguồn cơn phẫn nộ của Cố Tư. Nó khiến Cố Sơ trào dâng một cảm giác bất an quen thuộc như ngày bố mẹ ra đi, nhà tan cửa nát.
Như có một tấm lưới khổng lồ quăng xuống, bủa vây lấy cô, sau đó siết chặt, cô trở nên khó thở. Cô vô thức buông tay, để bàn tay trượt khỏi cánh tay anh.
Trái tim Lục Bắc Thần ngâm ngẩm đau, anh gọi: “Sơ Sơ…”.
Cố Sơ yếu ớt, “Vì sao…”.
Cô không biết nên hỏi thế nào, chỉ buột miệng thốt ra một câu vì sao nhưng chất chứa tất cả mọi lo lắng, mọi cảm xúc.
Lục Bắc Thần ngập ngừng nhìn cô, nét mặt đau đớn.
“Vì sao ư? Lục Bắc Thần chính là kẻ chủ mưu!” Cố Tư rảo bước tiến lên, kéo giật Cố Sơ lại, “Chị, chị tỉnh táo lại đi được không? Mở to mắt ra mà nhìn cho rõ. Nhà họ Cố chúng ta đã bị chính sự ích kỷ của anh ta hại chết, chị còn hỏi anh ta vì sao?”.
“Cái gì?” Sầm Vân quát to, “Bị cậu ta hại?”.
“Năm xưa chị con vì bất đắc dĩ phải kết hôn với anh Vân Tiêu nên đã chia tay với anh ta. Anh ta mang hận trong lòng, sau khi về Mỹ đã làm những chuyện bất lợi với nhà họ Cố!”
Cố Sơ lập tức tỉnh lại, lắc đầu, “Không đúng, Tư Tư! Những câu này em nghe ai nói?”.
“Chị mặc kệ em nghe ai nói. Tóm lại chính anh ta lợi dụng quyền thế của nhà họ Lục để trút giận, hại chúng ta tan cửa nát nhà!”
Sầm Vân nhìn Lục Bắc Thần với vẻ khó tin, rất lâu sau mới nổi trận lôi đình, “Cậu giỏi lắm Lục Bắc Thần, …”.
“Dì!” Cố Sơ cố gắng giữ bình tĩnh, lập tức ngắt tiếng quát của Sầm Vân, “Bắc Thần hoàn toàn không có thời gian làm vậy. Sau khi về Mỹ anh ấy đã gặp tai nạn, một tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, suýt nữa mất mạng. Làm sao anh ấy có thời gian trả thù nhà họ Cố chứ?”.
Sầm Vân nghẹn lời, cơn giận dâng lên được một nửa lại bị dập xuống.
“Tư Tư, có những chuyện em không thể nghe lời đồn thổi.” Cố Sơ sốt ruột rồi kể lại cho con bé nghe cuốn nhật ký bố viết, cuối cùng nói: “Đó là những lời bố để lại cho chị. Nhà họ Cố xảy ra chuyện không liên quan tới ai, trước đây chưa kể cho em là vì không muốn em thất vọng về bố”.
Cố Tư cuộn chặt tay lại, nhìn Lục Bắc Thần cười khẩy, “Anh lợi hại thật, chị tôi đã bị anh mê hoặc tới nỗi không phân biệt được thật giả nữa rồi!”.
“Tư Tư!”
“Chị, là chị hồ đồ hay em nghe lời đồn nhảm rồi vu oan giá họa? Em có cần phải đổ oan cho anh ta không?” Hai mắt Cố Tư đỏ sọng, “Phải, đúng là thuốc của nhà họ Cố có vấn đề nhưng cũng không đến mức ‘tường đổ cả đám đẩy’ chứ? Chị thông minh như vậy chắc nên biết em đang nói gì! Từ đầu tới cuối, em không hề nói thuốc của nhà chúng ta bị người ta hãm hại. Em muốn nói nhà chúng ta sở dĩ tan nát toàn bộ đều vì người nhà họ Lục năm xưa dậu đổ bìm leo, là nhà họ uy hiếp nhưng công ty khác thân thiết với gia đình chúng ta, thậm chí về sau cả bác Kiều cũng bị uy hiếp.” Cố Tư nhấn mạnh quan điểm của mình, “Còn nữa, chị à, chị tỉnh táo lại đi. Anh ta về Mỹ rồi là lập tức xảy ra tai nạn hay sao? Nhà họ Lục sao lại không biết chuyện của hai người? Về sau anh ta gặp chuyện còn suýt chết, chị cho rằng nhà họ sẽ bỏ qua cho chị ư? Anh ta là đứa con bảo bối của nhà họ, con họ vì chị suýt mất mạng, dĩ nhiên phải kéo nhà họ Cố chôn cùng rồi! Chưa biết chừng, chuyện bố mẹ gặp tai nạn cũng là nhà họ tìm người làm đấy!”.
Lục Bắc Thần nhíu mày, “Đừng nói linh tinh”.
“Tôi nói linh tinh? Vậy được, anh giải thích đi, nhà chúng tôi xảy ra chuyện lẽ nào không liên quan gì tới gia đình anh?” Cố Tư chèn ép, “Anh có dám thề trước mặt chị tôi là gia đình anh không can dự một chút nào không?”.
Cố Sơ nhìn về phía Lục Bắc Thần, cổ họng tắc nghẹn. Cô muốn cầu xin anh hãy thề đi, nói rằng chuyện gia đình cô không liên quan tới nhà họ, nói anh hoàn toàn không biết chuyện này, nhưng…
Cô nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lục Bắc Thần từ từ tắt lịm, như bóng tối nuốt gọn tia sáng cuối cùng, khiến người chẳng còn nhìn thấy hy vọng.
“Sao, không còn gì để nói à?” Cố Tư sục sôi căm phẫn, “Chị, chị nhìn thấy chưa? Anh ta chột dạ, nếu không sao lại không giải thích? Chị đừng để bị anh ta lừa gạt. Không sai, đúng là anh ta hy sinh rất nhiều cho chị nhưng những hy sinh đó so được với những gì họ làm năm xưa ư? Chị tưởng anh ta yêu chị hay sao? Cùng lắm anh ta chỉ cảm thấy lương tâm cắn rứt mà thôi, hoặc anh ta vốn hận chị. Chị tưởng anh ta thật lòng muốn lấy chị?”.
“Thế này… Mọi chuyện rốt cuộc là sao?” Sầm Vân cũng hoang mang vô cùng, nhìn về phía Lục Bắc Thần: “Cậu mau nói đi!”.
Bình thường Sầm Vân là người châm lửa, nhưng đối mặt với rất nhiều thị phi kiểu này, bà bỗng không có chủ ý. Giống như lúc trước khi vừa nghe nói nhà họ Cố gặp chuyện, bà cảm thấy bất lực như mất đi một lớp da vậy.
Cố Sơ cũng lo lắng, thậm chí tay cô đã tê dại. Máu huyết đang chảy ngược, lạnh buốt. Cô nhìn Lục Bắc Thần, bờ môi run rẩy, muốn lên tiếng hỏi nhưng nửa câu cũng không nói được.
Cô không muốn tin những chuyện này, không muốn nghi ngờ nhà họ Lục nhưng phản ứng của Lục Bắc Thần, sự im lặng của anh như một con dao cùn cắt đứt mọi cảm quan của cô.
Cứ như vậy, tĩnh mịch như cái chết.
Ngay cả một Cố Tư đang hùng hổ cũng ngừng lại, nhìn anh trân trân như đang đợi lời giải thích cuối cùng.
Cuối cùng, Lục Bắc Thần cũng lên tiếng.
Nhưng chỉ nói với mình Cố Sơ.
Anh hỏi cô, “Em có tin anh không?”.
Tin!
Đây là chữ duy nhất bật ra trong đầu Cố Sơ.
Anh là người cô yêu, dù xảy ra chuyện gì cô cũng tin tưởng anh. Nhưng anh phải nói rõ ràng, cô muốn nghe sự thật. Cố Sơ rất muốn nói với anh: Bắc Thần à, chỉ cần anh nói em đều tin, nhưng anh hãy nói đi.
“Sự tình không như em nghĩ đâu.” Lục Bắc Thần nhìn cô, khẽ nói, “Cùng anh quay về, anh sẽ giải thích cho em nghe”.
Cố Sơ cố gắng bình tĩnh lại, đứng ở góc độ của một người ngoài cuộc nhìn nhận việc này. Chung quy cô vẫn phải nghe lời giải thích, thế nên cô gật đầu.
“Chị không thể đi cùng anh ta. Anh ta muốn giải thích, được thôi, giải thích trước mặt chúng ta.” Cố Tư sợ Cố Sơ quay về sẽ mềm lòng.
Sầm Vân dĩ nhiên cũng không thể để Lục Bắc Thần đi quá dễ dàng, lần này bà đứng cùng chiến tuyến với Cố Tư, “Đúng vậy, cậu cũng phải có lời giải thích với chúng tôi chứ?”.
“Dì, Tư Tư.” Cố Sơ kìm nén mọi sốt sắng trong nội tâm, nói: “Con sẽ tìm hiểu sự tình trước rồi kể rõ ràng cho mọi người”.
“Chị, chị bị ma nhập sao?” Cố Tư tức giận vô cùng.
Cố Sơ gào lại, “Tự chị biết phải làm gì!”.
Đây là lần đầu tiên cô quát lại người nhà. Cố Tư sững người, Sầm Vân cũng đờ ra, ngay cả Lục Bắc Thần đứng bên cũng không ngoại lệ. Chẳng mấy chốc, mắt Cố Tư đã đỏ rực rồi nó tỏ ra ấm ức, “Được thôi, chị tự biết phải làm sao chứ gì? Em thấy chị vốn không muốn nghe sự thật!”.
“Cố Tư, chị là người nhà họ Cố, người gặp tai nạn qua đời cũng là bố mẹ chị, tại sao chị lại không muốn biết chân tướng chứ?” Cố Sơ nổi giận, “Nhưng cứ phán tội một cách vô tội vạ như vậy ư? Tư Tư, chị rất muốn hỏi lại em, làm sao em biết những chuyện này? Kẻ đứng sau nói cho em biết rốt cuộc là ai!”.
“Chị thích làm thế nào thì làm! Tóm lại, em sẽ không tha thứ cho người họ Lục đâu!” Cố Tư cũng lên giận dỗi, quát lên một tiếng rồi bỏ về phòng, chung quy vẫn không khai ra kẻ sau lưng nó.
Sầm Vân bối rối đứng ngoài phòng khách, không biết nên nói gì.
“Dì.” Cố Sơ nhìn Sầm Vân.
Sầm Vân nhìn cả hai người họ một lúc lâu rồi nói: “Chuyện này thật sự có liên quan đến cậu ư?”.
Lục Bắc Thần hạ thấp giọng, “Hãy cho con chút thời gian”.
Sầm Vân nhíu mày, lại đứng đờ ra một lúc, sau đó xua tay, “Đi đi”.
Lục Bắc Thần thở phào.
“Nhưng tôi nhất định phải được nghe một lời giải thích hợp lý.” Sầm Vân tỏ rõ thái độ.
Lục Bắc Thần hơi cúi người chào bà rồi dắt Cố Sơ rời đi…
…
Cố Khải Mân vừa kết thúc một ca mổ đã mấy người đàn ông lực lưỡng bắt đi, khiến các bác sỹ cùng ra ngoài toát cả mồ hôi hột. Cố Khải Mân dĩ nhiên cũng vừa sửng sốt vừa sợ hãi. Hắn bị lôi thẳng lên một chiếc xe van, ngước mắt lên nhìn người đàn ông trong xe, hắn lập tức giận tím mặt.
“Kiều Vân Tiêu, mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, mày làm vậy là bắt cóc trắng trợn, tao sẽ kiện mày!”
Kiều Vân Tiêu đang mặc quần áo công sở, dựa vào ghế xe, tay còn cầm ly rượu vang, khí thế rất thong dong. Nghe xong anh cười, lắc lắc chiếc ly, “Cơ mà tôi cứ thích trắng trợn uy hiếp anh, làm sao bây giờ? Hay là anh cứ liệt kê hết tội danh của tôi đi, tới lúc gặp quan tòa cũng dễ trình bày, sao hả?”.
“Mày…”
Một giây sau, ly rượu vang bị hắt thẳng lên mặt hắn, cả chiếc blouse bị vấy bẩn.
“Kiều Vân Tiêu, mày khốn kiếp!” Cố Khải Mân ở trong bệnh viện được người người tôn trọng, đã bao giờ bị đối xử như vậy? Hơn nữa bên cạnh còn có mấy đôi mắt đang theo dõi hắn, nhất thời hắn mất hết thể diện, giận dữ định đánh Kiều Vân Tiêu.
Còn chưa chạm được vào áo anh, hắn đã bị mấy vệ sỹ bên cạnh khống chế, bẻ quặt tay ra sau lưng, làm hắn đau đến vã mồ hôi, chỉ còn biết hằn học giương mắt nhìn Kiều Vân Tiêu, chỉ hận ánh mắt này không thể đâm anh.
“Đúng, tôi khốn kiếp, thế nên đối phó với kẻ khốn kiếp tôi chỉ nghĩ ra được những cách thức khốn kiếp hơn nữa mà thôi.” Kiều Vân Tiêu sát lại gần hắn, cười khẩy, “Hôm nay anh hãy ngồi trên xe này, ký vào đơn ly hôn cho tôi. Nếu không ký, đừng trách tôi còn khốn kiếp hơn nữa”.
Cố Khải Mân hừ một tiếng, “Muốn bắt tao ký tên? Mày tuổi gì hả? Có tư cách ra lệnh cho tao sao?”.
Kiều Vân Tiêu ngồi thẳng dậy, không nói nhiều lời, ra hiệu cho mấy người bên cạnh anh. Ngay lập tức, Cố Khải Mân bị ăn mấy cú đấm, mặt sưng lên nhanh chóng. Hắn đau đớn rít gào, khóe miệng cũng chảy máu.
“Sao hả? Mùi vị bị ăn đòn như thế nào?” Kiều Vân Tiêu lại đổ người về trước, thấy mặt mũi hắn sưng bầm bèn giả vờ không đành lòng, chép miệng nói với mấy vệ sỹ, “Sao ra tay nặng quá vậy? Thảm không tả được”.
Một trong số đó cung kính trả lời, “Thưa anh Kiều, lần sau bọn em sẽ đánh nhẹ một chút”.
“Đánh người không đánh vào mặt, đây là quy tắc các cụ để lại, hiểu chưa?” Kiều Vân Tiêu dặn dò.
“Dạ, thưa anh Kiều.”
Kiều Vân Tiêu lại rót rượu, từ tốn hỏi hắn, “Bác sỹ Cố, đã suy nghĩ xong chưa?”.
“Tao sẽ không ký tên đâu!” Cố Khải Mân nhìn anh không rời mắt, “Mày tưởng thứ con đĩ đó ghi lại là có thể kiện tao sao? Được thôi, mày cứ thoải mái mang lên tòa. Tới lúc đó tao mất hết danh dự, nhưng Tiêu Tiếu Tiếu cũng không có mặt mũi nào đâu! Muốn ly hôn hả, được! Tao sẽ đấu với nó!”.
Kiều Vân Tiêu đặt ly rượu sang một bên, giơ tay nắm chặt mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Đĩ? Cố Khải Mân, anh cũng coi như là một người tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, dùng từ này để hình dung vợ mình, anh đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy”.
Cố Khải Mân hằn học lườm anh, “Kiều Vân Tiêu, mày đừng giả vờ thanh cao trước mặt tao! Phải, tao có lỗi với Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng mày tốt hơn tao được bao nhiêu? Dẫn nó lên giường, nếu mày không khốn kiếp thì chịu trách nhiệm tới cùng đi! Đôi giày rách bản thân mày không trân trọng mà còn đòi người khác nâng niu sao? Tao phỉ nhổ!”.
Kiều Vân Tiêu cất giọng u ám, “Tôi lên giường với cô ấy khi nào?”.
“Mẹ mày, đừng có vờ vịt! Hai đứa mày làm chuyện gì còn không biết hả?”
Đây là chuyện sau đêm tân hôn, đọc được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiêu Tiếu Tiếu hắn mới biết. Chuyện cô bị người ta ngược đãi hắn biết cả, nhưng sau đó đọc những gì báo cáo viết, suy đoán từ những dụng cụ phát hiện được tại nơi giam cầm, hắn biết đó không phải lần đầu tiên của cô. Thật ra hắn không quá để tâm chuyện này, dẫu sao thì trong xã hội hiện tại chuyện này quá cổ hủ. Nhưng Tiêu Tiếu Tiếu lại phủ nhận việc từng quan hệ với người khác, điều này khiến Cố Khải Mân nảy sinh nghi ngờ. Rốt cuộc ai đã khiến Tiêu Tiếu Tiếu hết lòng bảo vệ. Về sau hắn tra đông tra tây những chuyện thời đại học của Tiêu Tiếu Tiếu mới biết cô yêu thầm Kiều Vân Tiêu, trở thành chuyện nổi tiếng trong khóa học đó…
Kiều Vân Tiêu ngập ngừng giây lát. Mặc dù Cố Khải Mân khốn nạn nhưng cũng không cần cứ nhai đi nhai lại một câu chuyện không có căn cứ, lẽ nào… Rất lâu sau, anh nhíu mày, nhìn hắn, “Không ký chứ gì? Không sao, tôi có cách khiến anh phải ký”.
Anh dựa người ra sau, khẽ ra lệnh, “Lái xe!”.
~Hết~