Cô không ngờ lại bắt gặp Lục Bắc Thần ở đây.
Anh dựa vào bàn làm việc, dáng người cao lớn khiến một nơi có không gian vốn không lớn càng trở nên chật hẹp. Anh mặc chiếc áo dạ dài một nửa màu nâu đậm, bên trên là chiếc sơ mi đen và áo len cổ tim màu xám đậm, bên dưới là chiếc quần Âu đậm màu. Cách ăn mặc vừa công sở lại có chút thoải mái khiến sắc mặt vốn lạnh ngắt trông càng khó gần. Một tay anh đút túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc, sau khi thấy cô, ánh mắt tối đi.
Cố Tư thầm kêu khổ, lập tức cúi đầu, vội vàng kéo chiếc váy không thể ngắn thêm nữa.
Đồng phục của người mẫu xe hơi là thống nhất, mặc dù không có trình diễn nội y một cách thái quá nhưng cũng gần như hở nửa ngực và giữa eo, cả đôi chân cũng hở ra ngoài, chỉ nhìn liếc qua là thấy cảnh xuân vô hạn. Nhưng trong bầu không khí giá lạnh, sắc mặt cô đã tái nhợt, nhìn kỹ thì cánh tay đã nổi da gà. Nhưng Cố Tư cảm thấy không khí không đáng sợ, đáng sợ chính là ánh mắt Lục Bắc Thần phóng qua, khiến tựa hồ có cơn gió âm u thổi phần phật sau sống lưng, cô đứng không vững lắm.
Giám đốc hoạt động cũng là người từng trải. Từ lúc người đàn ông này bước vào đây như chốn không người, nói tuy không nhiều nhưng cảm giác quyền lực tỏa ra xung quanh khiến người ta dễ dàng nắm bắt được, vừa nhìn đã thấy lai lịch không đơn giản. Ông ta không dám khinh suất, gọi Cố Tư tới theo lời cậu ấy dặn dò. Thấy Cố Tư đã đến, giám đốc bước tới, hạ thấp giọng hỏi: “Cậu ấy nói là phụ huynh của cô? Có biết cậu ấy không?”
Phụ huynh…
Trên đầu Cố Tư như có vô số vạch đen, trong đầu toàn là cảnh tượng nhân vật hoạt hình mangan đổ mồ hôi ròng ròng. Cô bấm bụng gật đầu, thôi được rồi, phụ huynh.
“Giám đốc Từ, ông qua đây một lát.” Lục Bắc Thần lạnh nhạt nói.
Biểu cảm của giám đốc Từ méo xệch, lẩm bẩm sao đối phương lại biết họ của ông ta, cúi đầu nhìn mới phát hiện ra mình đeo biển tên, nhủ thầm: Người đàn ông này đúng thật là ánh mắt có thể quan sát tinh vi, khi nói chuyện nghe ra có vẻ tôn kính nhưng lại giống mệnh lệnh, vừa nhìn là biết người ở trên cao quen chỉ tay năm ngón, sai khiến người khác. Ông ta bước lên, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh cứ nói.”
“Cô ấy, đi theo tôi.” Lục Bắc Thần kiệm lời như vàng.
Giám đốc Từ sững người, nhanh chóng phản ứng lại: “Bây giờ ạ? Không được không được…”
“Tiền vi phạm hợp đồng tôi trả, lên xe lấy chi phiếu với tôi.” Lục Bắc Thần làm ra vẻ không muốn nhiều lời thừa thãi, quay sang nhìn Cố Tư.
Cố Tư rùng mình, lập tức giơ tay đầu hàng: “Em hiểu em hiểu, lập tức thay quần áo!” Dứt lời, cô chạy nhanh như một làn khói ra khỏi phòng làm việc.
Mười phút sau, Cố Tư như chó nhà có đám, ủ dột đi theo Lục Bắc Thần lên xe. Anh kê tờ chi phiếu cho giám đốc Từ. Giám đốc Từ tuy khó xử nhưng có cả đống tiền vi phạm hợp đồng, ông ta cũng đồng ý để Cố Tư đi.
Đường xá phía trước đã khá hơn, chiếc xe rời khỏi khu triển lãm.
Cố Tư ngồi ở ghế lái phụ, không dám ho he, thật ra tính cách cô ương bướng hơn Cố Sơ một chút, trong cốt tủy lại có chút phản nghịch, nhưng sau khi trải qua chuyện của Lưu Kế Cường cũng đã kiềm chế không ít, nhưng cũng vì thế được lĩnh giáo vẻ uy quyền của Lục Bắc Thần. Mặc dù từng gặp mấy lần cô toàn cười hi hi ha ha với anh, nhưng nếu ở riêng cô vẫn sợ anh, nhất là bây giờ, anh chẳng nói chẳng rằng rất đáng sợ. Cô đang nghĩ sao chị mình chịu được nhỉ? Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
“Tới Thượng Hải mấy ngày rồi?” Khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng Lục Bắc Thần cũng lên tiếng, giọng nói tuy trầm ấm dễ nghe nhưng vẫn khiến Cố Tư lạnh giá.
“Vừa tới ạ…”
“Vừa tới là mấy ngày?” Anh chau mày.
“… Hai ngày.”
Lục Bắc Thần không nhìn cô, nhìn thẳng về phía trước, nhưng giọng nói vẫn đầy nghiêm nghị: “Ở Thượng Hải hai ngày mà không về nhà? Ở chỗ nào?”
Cố Tư chịu không nổi kiểu nói chuyện như hỏi cung phạm nhân này, lập tức khai nhận: “Em đến đây cùng La Trì, kết quả té ra anh ấy lại đưa em đi gặp bố mẹ, làm em hết hồn. Cô chú ấy trông rất tốt nhưng hành vi của La Trì có phần đáng nghi, thế nên em đã cãi vã với anh ấy mấy câu rồi tới nhà bạn. Giám đốc Từ mà anh vừa gặp là người hay liên lạc hoạt động với bạn em. Năm mới đang thiếu người, em cũng rảnh rỗi, hơn nữa không lạ gì kiểu trình diễn này nên đã tới, coi như là giúp bạn bè.”
“Không lạ gì kiểu trình diễn này?” Lục Bắc Thần lập tức túm lấy trọng điểm.
Lúc ấy Cố Tư mới nhận ra mình lỡ lời.
“Chị em có biết không?”
“Anh rể…” Cố Tư thẳng thừng bỏ luôn hai chữ ‘tương lai’ đi, nét mặt van vỉ: “Em thề kiểu trình diễn này không có gì cả, rất nhiều các sinh viên ở trường chúng em đều nhận trình diễn, đây là hoạt động thường xuyên ở trường nghệ thuật mà. Chị em… đúng là không biết, em cầu xin anh đấy, đừng nói cho chị ấy biết.”
Lục Bắc Thần trầm mặc.
Cố Tư không hiểu tính khí anh, thấy anh không nói cũng chẳng biết là đã đồng ý hay chưa, kéo dài giọng: “Anh rể~”
“Em làm bậy thế này La Trì có biết không?”
Cố Tư bĩu môi: “Vì sao em phải để anh ấy biết? Đã nói dối là quay về Quỳnh Châu rồi.”
Lục Bắc Thần lạnh nhạt nói: “Tối nay về nhà ở.”
“Vâng.” Cố Tư lập tức đồng ý, cô quả thực sợ anh mách với chị.
“Có hành lý không?”
Cố Tư lắc đầu, từ Quỳnh Châu tới Thượng Hải không xa, cô chỉ mang quần áo và mấy đồ tắm rửa thay giặt đơn giản, đều để trong balo. Lục Bắc Thần lại yên lặng lái xe, trong xe có chút bí bách, Cố Tư tìm chuyện: “Thật ngại quá… bắt anh đền tiền… Em sẽ trả cho anh.”
Lục Bắc Thần vẫn rất hờ hững: “Không cần.”
Cố Tư không biết nói gì có thể chọc cho anh vui, nên không nói gì nữa. Cô dựa người vào cửa xe, nhìn hoa lá bên ngoài. Tới lần khi Lục Bắc Thần một lần nữa dừng xe lại, anh mới nói một câu: “Người nhà cả, không cần tính toán chuyện tiền bạc.”
Cố Tư thính tai, người nhà? Đây là biểu hiện gì? Đang định hỏi thì thấy anh nói: “Xuống xe đi.”
Lục Bắc Thần lại tới một cửa hàng trang sức. Cố Tư biết cửa hàng này, nổi tiếng với những viên kim cương hạng sang và những trang sức được cắt mài thủ công theo công nghệ Italia. Cô ngây ngây ngô ngô theo anh vào cửa hàng, quản lý đích thân đi tới, cung kính chào: “Giáo sư Lục, anh tới rồi ạ.”
“Sửa xong chưa vậy?” Cố Tư nghe thấy Lục Bắc Thần hỏi vậy.
“Xong rồi, xong rồi, lần này sửa theo kích cỡ mà anh yêu cầu, không sai một ly.”
Cố Tư nhìn xung quanh, trang trí dĩ nhiên đẹp khỏi nói, cầu thang cuốn ở khu nghỉ ngơi đều bằng trong suốt. Cô từng nghe nói về cầu thang của cửa hàng này, toàn bộ đều được làm bằng thủy tinh Hungary, hết sức xa hoa. Đang nghe thì thấy Lục Bắc Thần nói với cô một câu: “Vào toilet rửa mặt đi.”
Cô sững người.
“Em muốn để chị em nhìn thấy gương mặt đầy son phấn của mình?”
Cố Tư lập tức hiểu ra, đi vào toilet tẩy trang dưới sự dẫn đường của nhân viên.
…
“Nói đi, em có chuyện gì?” Trong nhà Tây, Cố Sơ chống hông đứng bên cạnh sofa, quát Cố Tư đang ngồi trên sofa: “Tới Thượng Hải ở nhà bạn? Em vẫn còn mặt mũi logic theo kiểu đó hả?”
Từ cửa hàng trang sức đi ra, Cố Tư liền bị Lục Bắc Thần đưa về nhà tây. Cố Sơ hôm nay nghỉ ở nhà, đang đắp mặt nạ, sau khi nhìn thấy Cố Tư ban đầu rất vui. Nhưng sau khi hỏi han được biết nó đã tới Thượng Hải hai ngày thì cô giật mặt nạ xuống, giận dữ,
Lục Bắc Thần không vội quay về phòng thực nghiệm mà ngồi bên cạnh, cầm một cuốn tạp chí khoa học ngồi đọc. So với hai chị em ồn ào, anh cực kỳ yên ắng.
Cố Tư hiểu Cố Sơ nhất, chị ấy là người chị yếu lòng nhất, dù có giận dữ cỡ nào chỉ cần nịnh chút là được. Thế là sau khi cô gào thét, con bé lập tức ôm lấy cánh tay cô: “Trời ơi, em sợ quấy rầy thế giới riêng của hai người đó mà. Chị bảo, em mà lại không nhớ chị sao? Đã bao lâu em không gặp chị rồi, ba mươi tết chị lộ mặt chút xíu rồi chạy luôn, có biết bao nhiêu chuyện muốn nói với chị. Em ấy à, nghĩ thế này, tụ tập bạn bè trước, thời gian còn lại dành cho chị hết.”
“Đừng có nói hay vậy, chị không tin đâu.” Cố Sơ bị nó kéo ngồi xuống, trừng mắt: “Lúc bị bắt tại trận em có hẹn hò bạn bè gì đâu.”
Sau khi đưa Cố Tư về, Lục Bắc Thần chỉ nói một câu là gặp trên đường, ngoài ra không nói thêm gì, thế nên Cố Sơ chỉ coi như Cố Tư đi dạo phố bị Lục Bắc Thần bắt được.
“Chị, em buồn đó mà.” Cố Tư chu môi, trong lòng thì run lẩy bẩy, sợ chuyện mình làm người mẫu xe hơi bị chị biết, vội làm nũng, nhân tiện liếc nhìn Lục Bắc Thần. Anh không nhìn qua bên này, đang nhàn nhã ngồi một bên sofa lật tạp chí, gương mặt tuấn tú cũng không có chút biến đổi.
Cố Sơ nghe nói chuyện La Trì đưa con bé về nhà, suy nghĩ lại không nhịn được cười: “Có gì mà buồn? Dẫn em gặp người nhà thì có gì không tốt?”
“Chí ít cũng phải báo em một tiếng chứ?” Cố Tư rầy la: “Anh ấy chỉ nói là đưa em đi gặp một bà cụ rất dễ thương, làm sao em nghĩ đó là người nhà của anh ấy? Thế là tay không tới đó, kết quả, anh ấy dẫn em về nhà, cả một đám người vô duyên vô cớ xuất hiện. Chị, chị bảo em có ngượng không? Nào có ai tết nhất đến nhà mà không mang theo quà?”
Cố Sơ hiểu ý Cố Tư, khẽ thở dài: “Thì em cũng không nên cãi nhau với La Trì.”
“Cũng không tính là cãi nhau, em chỉ bị anh ấy dọa chết khiếp, muốn yên tĩnh một chút.” Cố Tư dựa vào người cô: “Còn chuyện này em không hiểu này.”
“Chuyện gì?”
Cố Tư lập tức ngồi dậy, mặt khó hiểu: “Chị bảo anh ấy chỉ là một cảnh sát nhỏ sao lại được ở trong chung cư cao cấp như thế? Anh ấy đó là nhà mình, nhưng diện tích và cách bài trí bên trong đều không phải một người có tiền lương công chức bình thường gánh nổi. Sau đó em đã lên mạng tra về khu chung cư ấy, gần mười vạn một mét vuông, anh ấy lấy đâu ra lắm tiền thế? Còn cái này nữa…” Dứt lời con bé kéo lấy túi xách, rút từ trong ra một chiếc hộp, mở ra, đó là một sợi dây chuyền đá ruby đắt đỏ.
“Đây là?”
“Quà gặp mặt mẹ La Trì tặng em.” Cố Tư thở dài nặng nề: “Làm gì có ai mới gặp lần đầu đã tặng quà đắt giá như vậy? Tóm lại em nhất định không thể nhận, tìm cơ hội chắc chắn phải trả lại La Trì. Thế nên, chị à, em cảm thấy La Trì… có chút kỳ lạ.”
Cố Sơ cũng cảm thấy sự việc khác thường, quay đầu nhìn Lục Bắc Thần. Cố Tư cũng nghĩ anh và La Trì thân thiết, cũng quay đầu nhìn anh. Mặc dù Lục Bắc Thần đang đọc tạp chí nhưng vẫn còn cảm giác, mơ hồ thấy mình trở thành đối tượng bị chú ý. Anh ngước lên sau đó bật cười: “Sao vậy?”
“La Trì có gia cảnh thế nào?” Cố Sơ tò mò hỏi anh, rồi tỏ ý muốn anh nhìn sợi dây chuyền ruby…