Cố đại tiểu thư tới tham gia mấy buổi tiệc thế này đúng là tự hạ thấp thân phận cao quý của mình rồi…
Tiếng nhạc kết thúc vừa khít. Cùng với động tác buông tay vừa rồi của Lục Bắc Thần, nốt nhạc cuối cùng cũng rơi xuống. Có vẻ như anh rất quen thuộc bản nhạc này, biết rõ nó sẽ bắt đầu khi nào và kết thúc ở đâu, cũng giống như cô vậy. Trên eo đã không còn nhiệt độ của anh vì bàn tay anh rất lạnh. Trong hơi thở cũng đã bớt đi mùi hương của anh vì mùi thuốc diệt khuẩn vốn dĩ rất nhạt nhòa, cuối cùng hoàn toàn tan biến giữa tạp nham các loại mùi của các loại nước hoa hoặc của nam hoặc của nữ tại đây.
Ánh mắt Cố Sơ chỉ còn nhìn thấy bóng lưng Lục Bắc Thần, cực kỳ bắt mắt trong đám đông. Chẳng qua anh chỉ quay người một cái mà thôi nhưng chẳng mấy chốc cả một đám đàn chị đã vây lấy, nói nói cười cười bên cạnh anh. Tiêu Tiếu Tiếu bê một đĩa hoa quả tiến lên, khẽ huých vào người Cố Sơ: “Này! Vừa rồi hai người nói chuyện gì đấy?”
“Có nói gì đâu.” Cố Sơ bỗng cảm thấy lạnh, có lẽ vì hơi mát tỏa ra từ eo. Cô chọn một góc khuất, bỗng dưng cũng chẳng còn hứng thú với những món ăn lòe loẹt rực rỡ kia nữa. Tiêu Tiếu Tiếu đi theo cô, nhét một miếng táo vào miệng, nhai rồm rộp.
“Anh ấy không phải Lục Bắc Thâm thật sao?” Đọc tiếp tại truyenazzmoi.com nhé !
Cố Sơ lắc đầu, thật ra cô cũng mơ màng. Tiêu Tiếu Tiếu lại hiểu lầm ý cô, nuốt miếng táo xuống rồi lắc đầu: “Bao nhiêu thứ tốt đẹp di truyền vào nhà họ Lục đó hết rồi, người nào người nấy cũng đẹp trai đến mức người thần cùng căm phẫn. Nhìn thấy chưa? Mấy bà chị kia sắp cười đến nỗi mặt nở hoa luôn rồi, dám chắc đang làm như mới sinh đã rất thân thiết với anh ấy vậy. Ấy, ấy, ấy, cậu nhìn Lăng Song kìa, cậu ta đúng là sán lại hết mức luôn, đúng là điển hình cho loại người “miệng nam mô bụng một bồ dao găm”. Ban nãy vẫn còn hiên ngang trách mắng cậu cứ như là trừ hại cho dân ấy, cái mặt thối đó chẳng phải cũng dính lấy đến phát ghét đó sao?”
Cố Sơ không nhìn về phía Lục Bắc Thần, thật ra không cần nhìn cũng biết phía đó náo nhiệt cỡ nào. Cánh tay cô lại bị Tiêu Tiếu Tiếu đập một cái, giọng cô ấy có vẻ mờ ám: “Đừng bảo tớ không nhắc nhở cậu nhá! Vị pháp y Lục đó vẫn đang nhìn cậu đấy, từ lúc anh ấy ngồi xuống đến giờ cứ nhìn cậu chằm chằm.”
Cố Sơ vốn định rót một cốc nước, nghe Tiêu Tiếu Tiếu nói vậy, đôi mắt cô vô thức liếc qua, quả thật đã đón được ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn về phía này. Anh ngồi trên chiếc sofa đen cách đó không xa, tuy rằng đang nói cười vui vẻ với các đàn chị xung quanh nhưng rõ ràng là từ đầu tới cuối anh vẫn nhìn cô không rời mắt. Ngón tay cô chợt run mạnh một cái, suýt nữa không cầm chắc chiếc cốc mà để rơi xuống đất. Cô vội vàng quay đi, bình tĩnh lại, nhưng động tác tiếp theo làm gì cũng không thấy liền mạch.
“Có vấn đề.” Tiêu Tiếu Tiếu cực kỳ nhiều chuyện.
Cố Sơ hơi bực bội lại không có chỗ nào để trút ra, càng không biết phải nói với Tiêu Tiếu Tiếu thế nào. Cũng may có một bạn học nam bước tới bắt chuyện, coi như đã gián tiếp giải vây cho cô. Đó là một đàn anh sinh hoạt cùng một câu lạc bộ với cô hồi đại học, sau khi thấy Cố Sơ thì vô cùng mừng rỡ, trò chuyện không ngớt. Tiêu Tiếu Tiếu không thân với anh ấy, cũng biết điều rút lui đi tìm các bạn học khác. Cố Sơ giữ nguyên nụ cười mỉm từ đầu chí cuối, trò chuyện câu được câu chăng với anh ấy nhưng cô vẫn luôn cảm thấy vô cùng bất an. Lại liếc nhìn về phía chiếc sofa đen, Lục Bắc Thần quả nhiên vẫn đang nhìn cô.
Đôi mắt anh nhìn cô như cười mà lại không giống cười. Ánh mắt đó cũng không né tránh, bạo dạn và trực tiếp. Nhìn từ góc độ của cô không khác gì bị người ta giám sát, vô cùng khó chịu. Có hai đàn chị lại bước tới. Cô quen họ, chính là hai trong số những người chỉ chỉ trỏ trỏ khi cô vừa mới bước vào hội trường này. Chẳng phải họ muốn chuyện trò gì, chỉ đi tới cầm ly sâm panh đã trống không chào hỏi Cố Sơ, thái độ có vẻ không mấy thân thiện. Một trong hai người tương đối thẳng thắn: “Cố đại tiểu thư tới tham gia mấy buổi tiệc thế này đúng là tự hạ thấp thân phận cao quý của mình rồi. Hại hết em trai giờ lại muốn hại cả anh trai? Cố đại tiểu thư à, làm người đừng có quá đáng.”
“Đi thôi, đi thôi! Hạng người này thì có gì hay ho mà nói. Người ta là thiên kim tiểu thư, sẽ coi trọng một đứa “thường dân” như cậu chắc?”
Khi hai người đàn chị từ từ đi xa dần vẫn còn vọng lại một câu nói: Nhớ lại năm đó vì tranh giành Bắc Thâm, nó còn đẩy Tiêu Tuyết ngã gãy chân, lúc đó tất cả mọi người còn tưởng nó yêu Bắc Thâm lắm cơ. Tớ thấy chẳng qua là tức vì có người cướp đồ với nó mà thôi. Bắc Thâm cũng thật là, bị ma xui quỷ khiến kiểu gì lại đắm đuối nó, càng nghĩ càng thấy tức…
Nụ cười trên khóe môi Cố Sơ đờ ra. Anh chàng kia thấy vậy cũng an ủi thêm vài phần. Cô cố gắng ép ra một nụ cười: “Xin lỗi, em không tiếp chuyện anh được.”
Cô phải đi thôi, cô sắp không thở nổi nữa rồi.
Bấm bụng xuyên qua đám đông, dường như cô lại nghe thấy có người xì xào bàn tán: Chưa biết chừng chính nó là hung thủ giết Tiêu Tuyết ấy. Để cướp đàn ông có chuyện gì nó không làm được. Hai người họ sớm đã kết oán lâu rồi. Ai mà biết sau khi tới Quỳnh Châu, Tiêu Tuyết có xảy ra chuyện gì với nó hay không…
Trên sofa đen, Lục Bắc Thần dựa vào một góc tỏ ra lười biếng, ánh mắt vẫn dõi theo cái bóng đang như một con đà điểu giữa đám đông kia, chiếc ly đế cao trong tay chốc chốc lại đảo nhẹ một cái. Mùi rượu nguyên chất tuyệt hảo cũng ngây ngất bay xa. Tâm tư của anh không đặt vào rượu, nãy giờ chưa uống ngụm nào. Khi Lăng Song bước tới mời rượu, anh đứng dậy đưa chiếc ly cho người phục vụ, nhìn về một phía không xa rồi cất giọng vô cùng hờ hững: “Xin lỗi, có việc một chút!”