Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Em Không Thể Chạy Trốn Tình Yêu Của Anh

Một tháng sau, Lăng Chi Hiên đã bình phục và có thể đi lại bình thường. Dạ Nguyệt và bác sĩ trưởng khoa cũng phải kinh ngạc, tốc độ hồi phục sức khỏe nhanh đến bất ngờ. Và theo như Dạ Nguyệt thì trí nhớ của anh cũng vẫn không cải thiện được chút nào. Việc anh ở nhà Dạ Nguyệt thì Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí cũng đã biết, bọn họ cũng thường xuyên ghé qua “thăm hỏi” và “quậy phá”. Ví như hôm nay, họ đang định tổ chức một bữa BBQ ở trong phòng Dạ Nguyệt với lý do là nam thần mới vừa tìm được công việc làm thêm bán thời gian.

“Vậy là anh ấy đã xin được việc làm bán thời gian ở cửa hàng thức ăn nhanh ở cuối phố àh” Lý Vân Nhi vừa chuẩn bị thịt ướp vừa nói.

“Ừh!! Chỉ vì bề ngoài soái ca của anh ấy mà người ta đã không cần biết đến hộ khẩu lý lịch bla bla….mà nhận liền. Thật khiến người khác ganh tị” Dạ Nguyệt lắc đầu cảm thán không ngớt.

“Em nói này Dạ Nguyệt, chị thật là kì lạ a” Vân Nhi ngừng ướp thịt, quan sát Dạ Nguyệt với vẻ khó hiểu. “Sống cùng với một đại soái ca như vậy mà chị thật sự không có chút cảm giác nào sao? Anh ấy đúng là một đại soái ca vừa đẹp trai vừa lạnh lùng vừa có khí chất của người trên a”

Đúng lúc đó Lăng Chi Hiên từ ngoài cửa đi ngang qua phòng bếp, khi nghe được lời đó bước chân của anh đi chậm hẳn rồi dừng lại. (bắt quả tang anh nghe lén nhe :)) )

“Hả? Dĩ nhiên là không a” Dạ Nguyệt lắc lắc đầu rồi cười cười “Chị và anh ấy là người của hai thế giới khác nhau, chuyện như thế tuyệt đối không thể xảy ra”

“Tư tưởng của chị cũng thật là kì lạ rồi” Lý Vân Nhi nghiêng đầu khó hiểu.

“Sau này lớn chút nữa em sẽ hiểu thôi” Dạ Nguyệt xoa đầu Lý Vân Nhi.

“Chị hai àh, em cũng lớn rồi không có phải là con nít gì đâu nha” Lý Vân Nhi bĩu môi vẻ khó chịu.

“Hehe….” Dạ Nguyệt chỉ cười trừ, thật ra cô nói vậy để đánh trống lảng cho qua chuyện thôi chứ cô biết Lý Vân Nhi so với những người đồng trang lứa thì tính ra đã chửng chạc lắm rồi, chỉ có điều hơi chậm tiêu trong chuyện tình cảm thôi (nói câu này như tự đấm vô mặt mình rồi cưng à :)) ), rồi đột nhiên như nhớ ra gì đó “Em với Hoàng Trí sao rồi?”

“Sao là sao?” Lý Vân Nhi nghiên đầu khó hiểu.

“Tên đó vẫn chưa ra tay sao?” Dạ Nguyệt suy nghĩ trong lòng “Thật bất ngờ a”

Lăng Chi Hiên nghe hai người nói chuyện xong thì lẳng lặng rời đi, trong lòng đầy mâu thuẫn. Những câu nói của Dạ Nguyệt dù không phải về thân thế hay công việc của anh, nhưng hơn ai hết anh lại là người hiểu rõ nhất, chỉ là cảm thấy rất khó chịu, cứ như đang có hàng ngàn con trùng đang bò trong lòng.

Buổi tối hôm đó sau khi mọi người ra về, Dạ Nguyệt rửa bát và dọn dẹp còn Lăng Chi Hiên đi tắm. Anh rất thích sạch sẽ, sau khi nướng thịt khói và mồ hôi hoà lẫn vào nhau khiến anh cảm thấy rất khó chịu.

Dọn dẹp xong Dạ Nguyệt vào phòng trải đệm. Cạch! Lăng Chi Hiên mở cửa bước ra, Dạ Nguyệt xoay lại định đi tắm thì cô và Lăng Chi Hiên nhất thời đều cứng người. Nguyên lai là anh chỉ quắn một cái khăn tắm ngang hông. Toàn bộ cơ thể cường tráng phơi bày trước mặt Dạ Nguyệt. Mái tóc ướt đen mượt mềm mại, có thể còn thấy rõ những giọt nước đang chảy trên mặt và cơ thể anh. Dạ Nguyệt đứng hình mấy giây rồi cô xoay nhanh người lại.

“Xin lỗi, tôi chưa có thấy gì hết a” mặt Dạ Nguyệt đỏ lên như trái cà chua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy toàn bộ cơ thể của một người đàn ông ngoại trừ cái chỗ kia. Lúc trước lau mình cho anh cũng chỉ là phía trên và anh vẫn còn mặc áo, chỉ là cởi mấy cúc áo rồi kéo xuống thôi.

Lăng Chi Hiên dở khóc dở cười, anh quên mang quần áo vào nên định bước ra lấy quần áo, không ngờ lại xảy ra tình huống buồn cười như vậy.

“Àh ừm… lúc nhỏ tôi cũng hay nhìn thấy ba mình cởi trần nên tôi thật sự…” Dạ Nguyệt ấp úng, cố ra vẻ bình tĩnh và cố xua đi không khí mờ ám lúc này “… anh rất giống ba tôi haha….” Nói xong tự thấy bản thân dở hơi, ở đây mà có cái hố thì Dạ Nguyệt nhất định nhảy vào ngay không cần suy nghĩ.

Lăng Chi Hiên nghe đến đây thì tối sầm mặt lại, đột nhiên một trận lửa giận xông lên, khí lạnh quanh thân, nhiệt độ không khí giảm xuống đột ngột và không có dấu hiệu dừng lại. Dạ Nguyệt bất chợt rung lên, cảm thấy không rét mà run.

Lăng Chi Hiên tiến lại gần Dạ Nguyệt cho tới khi cơ thể hai người dán sát vào nhau, đưa ngón tay thon dài lên vuốt vào gò má của Dạ Nguyệt, sau đó nắm cằm của Dạ Nguyệt kéo qua đồng thời xoay người Dạ Nguyệt lại. Từ lúc cơ thể Lăng Chi Hiên tiến gần lại thì Dạ Nguyệt đã cảm thấy một luồng hơi nóng bức người, thân thể cứng đờ, não không tiêu hoá được chuyện đang diễn ra, Dạ Nguyệt sững sờ nhất thời quên tránh khỏi Lăng Chi Hiên.

Bạn học Lăng nhà ta cong khoé môi lên cười như không cười, nhẹ nhàng cúi đầu xuống gần sát vào Dạ Nguyệt, hơi thở nam tính nóng rực phà vào mặt Dạ Nguyệt.

“Nhớ kĩ tôi không phải là ba của em mà là một người đàn ông đối với em” Lăng Chi Hiên gằn lên từng chữ, đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt cô.

@@ Dạ Nguyệt choáng váng, não đình chỉ hoạt động, đôi mắt mở to phía sau cặp kính cận, vẻ mặt khó tin cùng với kinh ngạc đến n lần, cằm thiếu chút nữa là rớt luôn xuống đất.

N giây trôi qua, Dạ Nguyệt vẫn giữ nguyên một phản ứng, cơ thể cứng đờ. Còn Lăng Chi Hiên vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám đó, không buồn nhúch nhích, ánh mắt vẫn tập trung vào quan sát phản ứng buồn cười của Dạ Nguyệt. Lại n giây nữa trôi qua, bất chợt Lăng Chi Hiên kề sát môi lại gần bên tai của Dạ Nguyệt vừa thổi khí vừa nhỏ giọng nói, âm thanh hết sức mập mờ.

“Tôi đùa thôi” Lăng Chi Hiên cong khoé môi lên cười gợi cảm đầy quyến rủ mờ ám, rồi anh lấy quần áo trên ghế đi vào phòng tắm “Hừ ai bảo em dám nói tôi như ba của em” Lăng Chi Hiên ấm ức trong lòng, lúc này anh rất muốn hung hăn hôn cô để cô xem anh có giống ba cô không a. Nhưng vừa nhìn đến biểu hiện kinh sợ của cô thì anh lại thôi, cố đè nén cảm giác tức giận cùng uất ức trong lòng. (Anh thật sự giống thiếu nữ quá rồi a :v :)))) *bàn ghế bay tán loạn* *ôm đầu* Tha cho tui :-(( )

Gặp quỷ rồi!!! Dạ Nguyệt ôm đầu lăn qua lăn lại trên đệm “Có ai đến nói tui biết chuyện gì vừa mới xảy ra không!?”. Cho đến giờ Dạ Nguyệt vẫn còn cảm nhận thấy rõ hơi thở nóng rực cùng với cơ thể của người kia….. aaaaaaa….. “Cứu với” Dạ Nguyệt kêu gào trong lòng, rồi cô nàng đập đầu vào gối, kéo chăn lên chùm kín mít, khuôn mặt đỏ bừng.

“Em đang làm gì!?” Giọng nói trầm ổn vang lên từ phía cửa nhà tắm, Lăng Chi Hiên quần áo chỉnh tề đang cầm khăn lau đầu bước ra. Sau khi vào nhà tắm anh cũng đã xối nước lạnh để bình tĩnh lại, điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới đi ra. Bước ra thì lại thấy một màn buồn cười này.

Dạ Nguyệt cứng đờ người rồi bất chợt cầm quần áo vọt lẹ như bay vào nhà tắm “Tôi… tôi đi tắm”

Lăng Chi Hiên dở khóc dở cười, ảo nảo không biết nên làm thế nào để cho cô gái nhỏ này hết kinh sợ anh đây. Hzzz thật là, trước giờ anh chưa bao giờ cảm thấy khó xử như hôm nay. (Anh cũng có ngày này *cười đểu* :v :)))) )

********** Ò Ó O Lằn ranh giới tự kỉ oOo

Vừa ngồi dựa vào tường đọc sách vừa nhìn về phía nhà tắm, Lăng Chi Hiên đang suy nghĩ mông lung thì cửa nhà tắm bật mở, Dạ Nguyệt từ trong nhà tắm đi ra. Quan sát khuôn mặt đỏ bừng của Dạ Nguyệt, Lăng Chi Hiên không khỏi buồn cười. Nhìn thế nào cũng thấy biểu hiện của cô lúc nào cũng thú vị như vậy khiến anh cứ muốn chọc ghẹo cô. Hzzzz thật là bản thân đã 27 tuổi rồi mà còn có tư tưởng này, Lăng Chi Hiên lại ảo não. Nghĩ đi nghĩ lại thì anh đang bị cái gì thế này, chuyện thế này….trước nay chưa từng có. Có thể xảy ra với ai chứ tuyệt đối không thể xảy ra với anh, anh đã từng tin rằng bản thân sẽ không thể động tâm trước bất kể cô gái nào. Có những cái ví dụ điển hình trước mắt khiến anh không thể nào nuốt trôi việc mà người ta hay mơ mộng đó, chính là “Yêu đương”. (Anh ăn đậu hủ người ta cho đã rồi giờ nói không nuốt trôi là sao?..là sao?..là sao? *gào thét*)

Không hiểu sao mà mặc dù biểu hiện bên ngoài của anh rất bình thường, vẫn lạnh nhạt và ít nói như mọi ngày nhưng Dạ Nguyệt lại cảm thấy có cái gì đó không đúng, không khí xung quanh hết sức quỷ dị. Chuyện vừa rồi khiến Dạ Nguyệt ý thức được một điều, Lăng Chi Hiên là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh. Trước đây cô luôn nhìn anh dưới ánh mắt của một người chăm sóc một người bệnh với anh bị mất đi trí nhớ không biết gia đình bạn bè hiện đang ở đâu, cho nên Dạ Nguyệt mới đồng ý giúp đỡ anh. Bất quá bây giờ ngẫm lại Dạ Nguyệt cảm thấy chuyện này vẫn không sai nhưng hiện tại anh ấy đã hồi phục, mình có nên bảo anh ấy ra ngoài phòng khách ngủ không? Dù sao thì tính đến thời điểm này mối quan hệ giữa hai người chỉ là bạn bè bình thường.

“À ừm…. Anh vẫn chưa ngủ à?” Dạ Nguyệt ấp úng hỏi, cơ thể cứng ngắt đi lại phía đệm như robot. ( :))) )

Lăng Chi Hiên quay qua bên kia bụm miệng lại, cố gắng không phát ra tiếng cười. Cô gái nhỏ này thật sự rất thú vị.

Bên này Dạ Nguyệt thấy Lăng Chi Hiên run run quay mặt qua bên kia thì bất chợt vẻ mặt từ đỏ bừng chuyển qua lo lắng “Anh đau ở đâu à hay là vết thương vẫn còn đau!?”

Lăng Chi Hiên vẫn cố nhịn cười lắc đầu, đôi mắt trong suốt nhàn nhạt nhu tình nhìn Dạ nguyệt. Giờ thì hay rồi, Dạ Nguyệt chuyển từ lo lắng sang cứng đờ mặt, trong lòng không khỏi run lên, tim đập như trống trận.

“Phụt ha ha ha…..” Lăng Chi Hiên bật cười thật lớn, nét mặt của cô gái nhỏ này cũng thật là đa dạng a.

Cuối cùng Dạ Nguyệt cũng biết mình đang bị người bên kia trêu ghẹo. Dạ Nguyệt nhướng mày nhìn anh, mĩm cười một cái rồi đột nhiên lè lưỡi làm mặt quỷ rồi dứt khoát tắt đèn nằm xuống ôm Tuyết Lang ngủ, không thèm để ý đến anh nữa. Hừ gì chứ, mình có khùng mới nghĩ anh ta là một người đàn ông trưởng thành á =.=!

Lăng Chi Hiên thấy biểu hiện đó thì anh đứng hình trong giây lát rồi cười cười tắt đèn đi ngủ. Trong lòng đủ mọi loại cảm xúc không tên cứ âm ỉ mà tồn tại dần dần lớn lên.

********** Ó O Ò Lằn ranh giới ….méo biết oOo

CẠCH! Dạ Nguyệt bước ra khỏi cửa nhà, cô đi học trước khi Lăng Chi Hiên đi làm. Hôm nay cô quyết định không thèm nói với anh ta lời nào, dám trêu cô à hừ….

“Dạ Nguyệt!”một chị gái xinh đẹp gọi Dạ Nguyệt khi thang máy vừa mở.

Dạ Nguyệt quay qua thì thấy có khoảng bốn năm cô gái đang đứng trong thang máy, tất cả mọi người đều quay qua nhìn chằm chằm vào cô. Dạ Nguyệt khó hiểu.

“Chào mọi người!” Dạ Nguyệt gật đầu cười cười.

Mọi người nhìn nhau gật đầu một cái rồi chị gái xinh đẹp lúc nãy cười dịu dàng với Dạ Nguyệt nói “Thật ra mọi người rất muốn hỏi em, anh chàng soái ca ở nhà em là bạn trai của em hả?”

“Soái ca?” Dạ Nguyệt nhất thời sững người rồi cô nhớ ra Lăng Chi Hiên sau đó lắc đầu “Đâu có”

Mọi người nhất thời vui mừng, vẻ mặt tươi cười như hoa, chị xinh đẹp kia cười đến híp cả mắt vui vẻ hỏi “Vậy hai người là quan hệ gì vậy? Sao anh ấy lại ở nhà em?”

Dạ Nguyệt cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hzzz ai bảo anh ta có bề ngoài soái ca làm gì. Dạ Nguyệt suy nghĩ nên trả lời thế nào, không thể nói hai người là người xa lạ được, bạn bè thì cho dù thân cũng không thể sống chung được.

“À! Anh ấy là anh họ của em, vì lúc trước đi làm bị thương nên ba mẹ anh ấy mới nhờ em chăm sóc anh ấy” Dạ Nguyệt cười như có như không.

“Hơ anh ấy bị thương à?”

“Giờ anh ấy khỏe chưa?”

“Khi nào em không rảnh chăm sóc anh ấy thì cứ việc nhờ chị nhé, chị lúc nào cũng sẵn lòng giúp đỡ hihi”

“Em có cần gì thì cứ nói chị nhé, chị luôn coi em như em gái của mình”

Mọi người bắt đầu nhao nhao lên, người này một câu người kia một câu, Dạ Nguyệt choáng váng @@ Và kết thúc là tự nhiên khi không ở đâu Dạ Nguyệt có thêm rất nhiều chị họ. Ngoài ra còn được các thím hàng xóm “thân thiện” “dễ mến” “luôn coi con như con cháu trong nhà” tặng đồ ăn, nước uống, các loại trái cây bla…bla…với ý đồ muốn nam thần làm con rể.

Cũng có một vài người hỏi Dạ Nguyệt về gia thế của Lăng Chi Hiên, cô cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành phải nói anh ấy là con của một gia đình trí thức bình thường, hiện tại sau khi bị tai nạn vì không thể trở về với công việc cũ là nhân viên văn phòng của một công ty tư nhân nào đó mà phải tạm thời làm việc bán thời gian ở cửa hàng cuối phố. Một vài “chị gái” và các bác hàng xóm “thân thiện” nghe đến đây thì bĩu môi tỏ vẻ xem thường, nam thần có đẹp đến mấy thì cũng như không, đẹp có thể giúp no bụng à, đẹp có thể biến thành nhà lầu xe hơi giàu sang phú quý à. Nếu chỉ đẹp mà không có tài cán gì thì cũng chỉ là bình hoa di động thôi. Những người còn lại thì lại có suy nghĩ khác. Có được một người chồng soái ca thì cho dù là bình hoa di động cũng được nở mày nở mặt với bạn bè dòng họ a. (Haha anh bị nói là bình hoa di động kìa, vui v~ :)) )

Còn bên này Dạ Nguyệt đang ảo não vì chuyện mình bịa ra, về nhất định phải thú nhận tội lỗi với anh ta =.=! Hzzz xem ra những ngày tháng sau này sẽ không được yên ổn nữa rồi, Dạ Nguyệt thở dài ngao ngán.

Nói đi cũng phải nói lại, chỉ vì một lần Lăng Chi Hiên “lỡ” bước chân ra ngoài đi nộp đơn xin việc mà giờ cả khu chung cư và khu phố đều biết đến có một nam thần vừa lạnh nhạt vừa có khí chất – mặc dù bên trong chỉ là bình hoa di động – đã dọn về đây sống chung với cô em họ. Cửa hàng thức ăn nhanh nơi anh làm việc cũng bắt đầu đông nghẹt người, đa số họ đến vì muốn “xem mắt” nam thần mà thôi.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

 

“Xin lỗi anh, vì họ hỏi bất ngờ với không cho tôi đường thoát thân nên tôi đành phải nói với họ như vậy thôi” Dạ Nguyệt cúi thấp đầu, cứ như đứa trẻ đang nhận lỗi với ông bố nào đó. ( =)) )

Lăng Chi Hiên trầm mặc, dĩ nhiên không phải về việc cái gia thế giả kia mà về việc hôm qua vừa bị nói giống “bố” thì hôm nay lại chuyển qua làm “anh họ” của cô. Đối với anh bây giờ có thân thế giả như thế nào không quan trọng, mà nếu cô bịa ra như vậy thì lại càng có lợi đối với anh, những người kia sẽ càng không biết là anh còn sống. Vấn đề ở đây là anh lại cảm thấy khó chịu khi bị gán cho cái danh phận “anh họ” của cô. Hừ mấy cô “chị họ” với mấy bác hàng xóm “thân thiện” cứ đợi đó, xem anh đối phó với họ thế nào, dám bắt anh nhận lãnh cái danh phận “anh họ” của người nào đó. Thật là Lăng Chi Hiên càng nghĩ càng thấy tức.

Bên này Dạ Nguyệt vừa ôm Tuyết Lang vừa lộ vẻ mặt hối lỗi, đột nhiên cô cảm thấy nhiệt độ không khí lạnh đi vài phần thì không khỏi hoảng hốt: “Anh ta không phải thật sự giận mình rồi chứ? Mà cũng phải, mình chưa nói với anh ta mà đã bịa chuyện như thế, anh ta còn đang bị mất trí nhớ nữa chứ. Càng nghĩ càng thấy bản thân thật đáng giận a” =.=!

Lăng Chi Hiên nhìn thấy ánh mắt tự trách của cô gái nhỏ bên kia, trong lòng không khỏi mềm mại hẳn: “Nếu là tôi trong trường hợp đó cũng sẽ làm vậy” ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt ẩn hiện ý cười.

Thấy Lăng Chi Hiên thật sự không có giận thì Dạ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, Dạ Nguyệt cười cười rồi vui vẻ vuốt lông Tuyết Lang. Chiều nay cô không cần phải nấu cơm vì Lăng Chi Hiên được cửa hàng trưởng cho bốn phần gà rán mang về.

Tiinh Toong!! Chuông cửa vang lên, Dạ Nguyệt chạy ra mở cửa thì thấy Lý Vân Nhi với Dương Hoàng Trí, còn có Tề Mạc Thông đang ở bên ngoài, trên tay còn mang rất nhiều đồ ăn.

“Dạ Nguyệt!” Lý Vân Nhi vui vẻ lôi lôi kéo kéo Dạ Nguyệt vào nhà. Dương Hoàng Trí và Tề Mạc Thông cũng đi theo.

Vào đến bên trong phòng khách bắt gặp Lăng Chi Hiên đang ngồi xem phim trinh thám, bên chân là Tuyết Lang đang gậm một cái cánh gà, dĩ nhiên mọi người đều nghĩ đây là một con Husky, bời vì bề ngoài của Tuyết Nhi rất giống loài Husky thuần chủng. Tề Mạc Thông ngạc nhiên, lần trước anh đến đây đâu có gặp người này, cũng nghe Lý Vân Nhi nói là Dạ Nguyệt không có anh chị em ruột gì. Chẳng lẽ là bạn trai của cô ấy? Tề Mạc Thông ánh mắt đánh giá nhìn Lăng Chi Hiên, trên người anh ta tỏa ra một loại khí chất cao ngạo và lãnh quyết dù cho hình như anh ta đang che giấu nó, nhưng có thể do nó đã ăn sâu vào trong máu nên khó có thể mà che giấu hết hoàn toàn. Người đàn ông này không tầm thường, Tề Mạc Thông vừa nghi hoặc vừa khó chịu.

Nghĩ kĩ thì Dạ Nguyệt ở tuổi này sống chung với bạn trai là việc bình thường. Tề Mạc Thông càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng. Thật ra anh mới nhận ra cảm xúc trong lòng mình từ chuyến đi nghiên cứu đợt trước, khi phát hiện cô ấy bị mất tích thì anh cứ rối cả lên, nhưng lúc biết cô ấy đã bình an anh lại trốn tránh không dám vào bệnh viện thăm. Thời buổi bây giờ việc yêu một người con gái lớn tuổi hơn mình là điều rất bình thường, nhưng gia đình anh lại khác, là một gia đình luôn tuôn thủ nghiêm ngặt những truyền thống cổ xưa.

“Chào anh Chi Hiên!” Dương Hoàng Trí gật đầu chào Lăng Chi Hiên.

“Chào anh” Tề Mạc Thông cũng gật đầu chào.

Lăng Chi Hiên chỉ gật nhẹ đầu như có như không rồi tiếp tục quay qua xem phim, đối với người khác anh luôn lạnh nhạt và lạnh nhạt như vậy. Nhưng thật ra anh đã cảm thấy có một cái gì đó khó chịu ở tên nhóc Tề Mạc Thông này, cái cách tên đó nhìn anh như đang nhìn một tình địch của mình. Đáy mắt Lăng Chi Hiên xẹt qua một tia lạnh lẽo nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ lạnh nhạt như cũ và tất nhiên không ai nhìn thấy được điều này. Nhưng Tề Mạc Thông từ lúc bước vào đã luôn cảm thấy bị một áp bức vô hình đè ép, giờ thì càng rõ rệt.

Còn bên này, Lý Vân Nhi đang cười vui vẻ xem kịch vui, không khỏi hứng thú muốn xem tiếp mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Dương Hoàng Trí lộ vẻ cưng chiều nhìn Lý Vân Nhi nhưng cũng rất nhanh quay qua nói với Tề Mạc Thông.

“À Mạc Thông, quên nói với cậu là hiện tại anh họ của Dạ Nguyệt đang ở cùng với cô ấy” Dương Hoàng Trí giới thiệu. Lúc sáng Dạ Nguyệt có nói với anh và Lý Vân Nhi để tránh mọi chuyện rắc rối nên cô ấy đã nói với mọi người Lăng Chi Hiên là anh họ của mình, với lại anh không muốn cho bạn của mình hiểu lầm mà từ bỏ tình cảm trong lòng cậu ấy. Dù sao Tề Mạc Thông tính ra cũng là người bạn quan trọng của anh, mà Dạ Nguyệt với Lăng Chi Hiên thật sự cũng không phải là cái quan hệ kia.

Lý Vân Nhi buồn chán vì kịch vui đã kết thúc nhưng cô không biết rằng sau này sẽ có nhiều kịch vui hơn để cô xem, chuyện này sẽ được nói sau. ( =)) )

Dạ Nguyệt đem chén dĩa từ trong phòng bếp đi ra, rồi cùng Lý Vân Nhi lần lượt chuyển đồ ăn từ trong hộp sang dĩa. Sau đó, mọi người cùng nhau mở một bữa tiệc nhỏ.

“Dạ Nguyệt, chị họ của Hoàng Trí tổ chức một bữa party hóa trang ở biệt thự trên núi của chị ấy. Chị ấy mời mọi người tới dự, tiện thể chị ấy giới thiệu với mọi người vị hôn phu của chị ấy luôn” Lý Vân Nhi quay qua nói với Dạ Nguyệt.

“Đúng vậy” Dương Hoàng Trí gật đầu “Party trong 3 ngày 3 đêm, chúng ta sẽ đi vào trưa mai”

“Hả? Nhưng sáng mai chúng ta còn phải báo cáo nữa đó” Dạ Nguyệt ngạc nhiên.

“Bọn em tính hết rồi, báo cáo xong chúng ta sẽ về nhà lấy vali rồi tập trung ở cổng trường, Hoàng Trí sẽ chở bọn mình tới đó luôn” Lý Vân Nhi cười vui vẻ “Với lại sau khi báo cáo chúng ta sẽ được nghỉ 5 ngày mới có lịch học tiếp”

“Uhm nếu vậy thì cũng được” Dạ Nguyệt nghĩ chút chút rồi gật đầu cười cười.

Bên này nhìn thấy Tề Mạc Thông lộ vẻ vui mừng khi nghe Dạ Nguyệt đồng ý, đáy mắt Lăng Chi Hiên xẹt qua một tia lạnh lẽo. (Cái này có tính là dám động thủ trên đầu thái tuế không đây =)) )

“À anh Chi Hiên có thể xin nghỉ việc 4 ngày được không?” Lý Vân Nhi quay qua hỏi.

“Được” Lăng Chi Hiên chỉ chờ câu hỏi này thôi, anh làm sao có thể để con mèo nhỏ một mình vào hang cọp được. Về chuyện cửa hàng chỉ là che mắt người khác, thật ra cái cửa hàng đó Dương Lãnh Thiên đã mua lại và hiện tại chủ cửa hàng đó chính là anh ta.

“Hả? Thật sự là không sao chứ, ngộ nhỡ….” Dạ Nguyệt lo lắng nói, cô nghĩ anh đi làm chỉ mới có một ngày mà đã xin nghỉ phép rồi.

“Uhm không sao, ông chủ rất là tốt bụng, tôi sẽ làm bù thêm giờ sau khi về” Lăng Chi Hiên hơi nhếch khóe môi lên, ánh mắt nhàn nhạt nhu tình nhìn Dạ Nguyệt. Tên đó mà không cho anh nghỉ thì thật sự là lớn gan rồi.

Ở một nơi nào đó Dương Lãnh Thiên đột nhiên cảm thấy lạnh gáy “Chậc sát khí mạnh thế này chỉ có thể là tên đó…..lạy hồn, mình có làm điều gì chọc giận thái tuế sao?” vừa nói vừa đổ mồ hôi lo lắng.

Dù Dạ Nguyệt không phát hiện có điều gì khác lạ nhưng Tề Mạc Thông luôn quan sát Lăng Chi Hiên thì lại thấy rõ ràng. Thái độ của anh ta dành cho Dạ Nguyệt và người khác rất khác nhau, ánh mắt nhìn Dạ Nguyệt như nhìn….. Không thể nào, hai người họ là anh em họ, không thể nào có chuyện hoang đường như vậy được. Tề Mạc Thông chấn chỉnh lại tâm trạng.

Còn Dương Hoàng Trí cũng đang có suy nghĩ riêng trong lòng, lần party này anh sẽ chính thức ngỏ lời với Vân Nhi của anh, phải chuẩn bị cho thật hoàn hảo mới được.

Và thế là tối hôm đó mọi người đều mang theo một tâm trạng riêng mà chìm vào giấc ngủ. Chắc chỉ có Dạ Nguyệt và Tuyết Lang là không suy nghĩ gì mà ngủ ngon đến sáng hôm sau. (Dạ Nguyệt: ai nói vậy? tui cũng lo cho chuyện báo cáo hôm sau lắm chứ bộ *gào thét* …… *tác giả chuồn lẹ* )

********** Ò Ó O Lằn ranh giới…đầy khinh bỉ oOo

Trưa hôm sau, mọi người lên đường đến khu biệt thự nhà họ Hoàng trên chiếc Audi của Hoàng Trí. Khu biệt thự này nằm ở ngoại ô thành phố, được xây dựng trên núi nhưng có thể nhìn thấy biển, và chỉ cách 20p đồng hồ lái xe ra bãi biển. Bên cạnh khu biệt thự cũng là những khu biệt thự của các nhà tài phiệt khác.

Chị họ của Hoàng Trí kết giao với con trai của Hàn gia Hàn Tử Minh, tập đoàn họ Hàn cũng lớn mạnh như tập đoàn họ Dương của bọn họ nhưng nếu so với họ Lăng cùng với ba gia tộc khác thì cũng chỉ là một con tép trên cả dĩa thức ăn lớn. Sở dĩ bọn họ kết hôn với nhau dĩ nhiên là vì môn đăng hộ đối đồng thời có thể kết hợp với nhau để lớn mạnh hơn. Nhưng tổng kết lại bọn họ là bên bạch đạo, luôn không muốn dính dáng gì đến hắc đạo. Người bạch đạo và hắc đạo luôn phân rõ ranh giới nước sông không phạm nước giếng, chỉ duy có bốn gia tộc lớn là nằm ở giữa – cả hắc bạch lưỡng đạo đều phải kính sợ. Bốn gia tộc này có thế lực trên khắp thế giới, cả hắc bạch lưỡng đạo cùng những nhà chính trị gia trên khắp thế giới cũng phải kính nể họ.

Dạ Nguyệt ôm Tuyết Lang dựa vào cửa kính xe nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, tâm trạng cực kì thoải mái. Lăng Chi Hiên ngồi kế bên vẫn lạnh nhạt và ít nói như cũ, nhưng lâu lâu lại nhìn qua Dạ Nguyệt mà cong khóe môi lên. Dĩ nhiên người ngồi kế bên nữa là Tề Mạc Thông, tuy muốn ngồi kế Dạ Nguyệt nhưng lúc lên xe thì Lăng Chi Hiên đã lên trước ngồi vào giữa.

Tuy nói là ngoại ô thành phố nhưng cũng mất 2 tiếng đồng hồ lái xe, Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ đã ngủ không biết trời trăng gì. Dương Hoàng Trí cưng chiều ngắm Lý Vân Nhi qua kính chiếu hậu.

Còn ở phía sau Dạ Nguyệt cũng không hơn gì, chớp mắt đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lăng Chi Hiên nhẹ nhàng để Dạ Nguyệt tựa vào vai mình ngủ cho thoải mái, trong đáy mắt ẩn hiện ý cười. Ngồi kế bên Tề Mạc Thông vô cùng cảm thấy khó chịu, dù cho trong lòng anh cứ tự nói họ chỉ là anh em họ.

Lăng Chi Hiên qua kính chiếu hậu nhìn vẻ mặt khó coi của Tề Mạc Thông, anh cảm thấy vô cùng thoải mái. Gia tộc họ Tề anh không phải không biết, đó là một gia tộc cổ hũ luôn cố chấp về những truyền thống xưa. Thứ nhất là phải môn đăng hộ đối, thứ hai bắt buộc nữ phải nhỏ tuổi hơn nam – nam lúc nào cũng phải trên cơ nắm quyền, thứ ba phải tài đức vẹn toàn, thứ tư phải là mỹ nhân sắc nước hương trời vì họ cần duy trì gen hoàn hảo của gia tộc mình, và cuối cùng là phải luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng tất cả những người trong gia tộc bọn họ. Nhìn sơ qua ngoại trừ yếu tố thứ ba thì những cái còn lại Dạ Nguyệt chắc chắn không thể đáp ứng đủ tiêu chuẩn của gia tộc họ.

Đối với anh mà nói những cái yêu cầu đó thật sự là rất biến thái, anh làm sao có thể giao Dạ Nguyệt cho một gia tộc biến thái như vậy được. Anh không biết cảm xúc của bản thân dành cho Dạ Nguyệt hiện tại là đến đâu nhưng ít nhất cô cũng cứu anh một mạng, anh hy vọng cô nhất định phải có được một hạnh phúc trọn vẹn.

Hai giờ sau, mọi người dừng xe trước cổng lớn bằng đá, xung quanh là cây cối um tùm, chỉ có một con đường dẫn lên biệt thự. Ngôi biệt thự được xây dựng theo phong cách cổ điển của Anh, màu xám tro lạnh lẽo nổi bật lên giữa màu xanh tươi mát của khu rừng, thoạt nhìn rất cổ kính mang theo âm u lạnh lẽo. Party hóa trang lần này là theo phong cách cổ điển, cho nên chúng ta sắp chứng kiến một party của nước Anh xa xưa.

Bất giác Dạ Nguyệt ôm chặt lấy Tuyết Lang, mặt tái đi vài phần. Trước giờ, cô sợ nhất chính là cái đó cái đó……..những linh hồn =.=!!! Lý Vân Nhi ngồi ở ghế phụ cũng không khỏi rùng mình, cô cũng rất sợ những cái kia a.

“Dạ Nguyệt à, em với chị ở chung một phòng ha” Lý Vân Nhi quay xuống nói với Dạ Nguyệt.

“Uhm uhm” Dạ Nguyệt ra sức gật đầu lia lịa, cứ như sợ Vân Nhi không thấy hành động này vậy.

Lăng Chi Hiên lại bất giác cong khóe môi lên nghĩ “Hóa ra người nào đó lại nhát gan như vậy” Anh lại được biết đến một vẻ mặt thú vị khác của cô gái nhỏ này.

Dương Hoàng Trí thì ảo não “Phải chi người được nghe nói câu đó là mình a”

Còn Tề Mạc Thông thì cảm thấy lo lắng, là bạn cùng lớp với hai người nên anh biết rõ Dạ Nguyệt nhạy cảm với những chuyện tâm linh như thế nào.

Cánh cửa lớn mở ra, Dương Hoàng Trí nhanh chóng lái xe vào phía cửa chính của khu biệt thự. Sở dĩ nói là khu biệt thự vì không chỉ có một ngôi biệt thự kia mà ở phía sau là hai ngôi biệt thự khác cũng nằm trong khu đất này, có điều những ngôi biệt thự này không lớn bằng ngôi biệt thự chính kia. Khu biệt thự này vốn dĩ được xem là một khu nhà truyền thống, dành cho gia tộc họ Dương trong những cuộc họp mặt gia tộc quan trọng hay là những buổi tiệc đặc biệt. Buổi party này do Dương Hoàng Trí cùng chị họ đứng ra tổ chức.

Sau khi xe dừng lại, Lăng Chi Hiên với tay mở cửa xe cho Dạ Nguyệt. Mọi người vừa xuống xe thì có một người đàn ông mặc trang phục comle đen trạc 50 mấy tuổi từ phía bên hông biệt thự đi ra. Ông ta nhìn thấy Dương Hoàng Trí thì cúi người xuống chào.

“Mừng cậu chủ về”

“Chào ông quản gia” Dương Hoàng Trí cười rồi đưa chìa khóa xe cho quản gia để ông ấy chạy xe vào gara.

Rồi Dương Hoàng Trí cùng mọi người đi vào cửa chính biệt thự. Cửa lớn biệt thự mở ra, một cô gái với một vẻ đẹp thuần khiết vui vẻ bước ra. Đây không phải ai khác chính là chị họ của Dương Hoàng Trí – Dương Ngọc Linh. Cô ấy trang điểm rất nhạt nhưng lại nổi bật lên vẻ đẹp thanh thuần của bản thân, trên người diện một cái đầm trắng đơn giản nhưng lại càng tôn lên đường cong linh động của cơ thể, nước da trắng hồng rạng rỡ. Dương Ngọc Linh vui mừng ôm Dương Hoàng Trí

“Lâu lắm rồi chị em mình mới gặp nhau” Dương Ngọc Linh cười thật dịu dàng. Dương Hoàng Trí cũng cười vui vẻ.

“Giới thiệu với mọi người đây là chị họ của mình – Dương Ngọc Linh” Dương Hoàng Trí quay qua vui vẻ giới thiệu. “Còn đây là các bạn học của em”

Mọi người lại rối rít giới thiệu về bản thân, riêng Lăng Chi Hiên chỉ gật nhẹ đầu như có như không nên Dạ Nguyệt đành phải lên tiếng thay anh. Sau tất cả Dạ Nguyệt rút ra được một điều, con người này ở trước mặt người khác cho dù có dùng dao chĩa trước mặt anh thì anh cũng hờ hững xem như không khí mà không buồn mở miệng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!