Tôi sững sờ khi nghe tận tai và tận mắt chứng kiến những gì về anh qua lời kể cũng như hình ảnh sinh động đang nhảy múa trong màn hình trước mặt tôi, anh ngồi đó, cạnh bên giường của Trang ,ánh mắt của anh đầy sự lo lắng.khóe mắt tôi ngay lập tức rưng rưng hai hàng lệ nóng hổi,trên hàng mi dài phút chốc ướt đẫm rồi rơi xuống hai gò má .Anh bên Trang và quên tôi rồi đúng không, vì thế nên anh cũng chẳng gọi cho tôi nữa, anh trở về đúng với cái vị trí của mình, anh hiển nhiên cũng sẽ xứng đáng với một người phù hợp với anh như Trang, vì thế mà một đứa con gái nghèo hèn như tôi anh chẳng còn ngó ngàng gì đến.
Tôi tủi thân lắm khi tự chính mình suy nghĩ đến cái đoạn tình sẽ kết thúc của tôi, nhưng vì đây là chổ làm việc, lại đứng trước mặt sếp nên tôi không thể nào mà òa lên khóc thật lớn để vơi bớt bao đớn đau trong lòng mình được, người ta nói đúng ngu ngốc nhất là yêu đơn phương một người và cố chờ mong hi vọng người ta cũng đáp lại tình cảm của mình, ừ thì người ta sẽ đáp lại đó, nhưng cái tình cảm người ta dành cho mình là sự thương hại là những lúc người ta lạc lõng người ta mới mủi lòng mà ban bố lại cho tôi chút yêu thương thôi.
Đưa tay lên lau đi khuôn mặt đang ẩm ướt, tôi cố gượng cười méo mó nhìn anh Tùng trả lời
“Cảm ơn anh đã nói cho em biết nha, thôi em về phòng đây ạ. Công việc em còn dang dở chưa làm xong?
“Em ổn chứ?
” Em ổn ạ…
Nói rồi tôi lập tức đi thẳng,vì không muốn anh Tùng phải nhìn thấy gương mặt đang yếu đuối của tôi lúc này, bỏ lại sau lưng là ánh mắt trầm ngâm im lặng trầm mặt nhìn tôi của anh Tùng…
….
Buổi chiều hôm đó khi tan ca, mặc dù rất buồn với những suy nghĩ tiêu cực nhưng tôi vẫn cố gạt đi và bào chữa cho Thịnh rằng anh sẽ không đối xử tệ với tôi đâu dù rõ ràng điều đó đang hiển nhiên diễn ra trước mắt.
Tôi dẫn xe ra khỏi công ty, hôm nay vừa đúng cuối tuần mấy anh chị trong phòng rủ tôi đi ăn xõa trees không nhưng tôi từ chối và quyết định đến thẳng bệnh viện xem có thật sự anh ở suốt trong bệnh viện với Trang hay không vì trong cái tus ảnh Trang úp trên facebook có dòng trạng thái tỏ ra rất vui vẻ và nói rằng mỗi ngày trôi qua điều có anh bên cạnh.
…
Đứng trước cổng ra vào của bệnh viện,tôi chần chừ mãi mới quyết định chạy thẳng vào trong luôn, gửi xe xong tôi đi thẳng vào khoa ngoại của bệnh viện.Đi đến bàn hướng dẫn tôi đứng miêu tả về vết thương của con Trang hỏi xem bệnh nhân nếu bị thương như vậy thì sẽ được nằm ở đâu và được họ hướng dẫn đi thang máy lên lầu 2 của bệnh viện.
Lên đến nơi, hành lang nơi đây thật rộng, vì bệnh viện có lẽ cũng mới xây cách đây không lâu nên toàn bộ xung quanh trông còn mới lắm. Tôi đi thật chậm, ngó xem từng phòng, thật tình là cũng run và hồi hộp lắm, cũng chuẩn bị trước tinh thần là lỡ mà Trang có nhìn thấy tôi trước hoặc Thịnh bắt gặp tôi thì tôi sẽ nói tôi vào thăm Trang thôi.
Đi mãi lướt qua tầm khoảng gần 10 phòng vẫn không thấy giường bệnh của con Trang đâu cả, nghĩ đến có khi nào nó đã được xuất viện về nhà rồi nên tôi định thoái chí mà quay trở lại thì bất chợt từ phía phòng tiểu phẩu tôi thoáng nghe tiếng cửa mở và từ bên trong Thịnh đang dìu Trang bước ra ngoài, trên vai Trang tôi còn thấy ánh mắt của anh cẩn thận dừng lại nơi đó, xem xét vết thương sau miếng băng trắng đầy lo lắng.
Tôi có chút giật mình, xen lẫn là cái tâm trạng khó tả lắm, cứ nao nao trong lòng đến khó chịu. Vậy là đúng như những gì Trang viết trên status, anh trực ở đây với Trang suốt thì phải. Sợ họ thấy, tôi liền nhanh chóng nép sau cái tủ dụng cụ đang để bên ngoài, vẫn cố hướng ánh mắt dõi theo anh và Trang cho đến khi họ bước vào tận cái phòng bệnh số 12.
Tôi đứng im lặng như thế, cũng chẳng đoán được mình đứng bao lâu rồi, và cánh cửa phòng bệnh ấy vẫn đóng kín, không có sự rời đi của ai đó…Càng suy nghĩ tôi càng mông lung và càng buồn thê thảm, tự dưng chạy đến đây làm chi chẳng rõ chỉ biết là khi đến nơi này rồi cũng như vơ luôn vào lòng mình bao nỗi muộn phiền chất chứa.
Và rồi cũng chẳng biết mình đã khóc từ khi nào cho đến khi sờ lên mặt mới cảm giác được sự ướt át của nước mắt.Nhưng nhìn thấy sự thật tôi vẫn không chấp nhận mà càng cố chấp bào chữa lý do cho anh, nhanh chóng tôi rút điện thoại trong túi xách ra gọi cho anh.
Một hồi chuông dài buồn bực vang lên bên tai, và rồi nhanh chóng khỏa lấp bởi một giọng nói quen thuộc đến êm tai
“Anh nghe nè Huyền?
Tôi cố hắn giọng nói một cách tự nhiên nhất
” Anh đang ở đâu á, hôm nay sao anh không đi làm, cũng không thấy anh gọi cho em?
Ngay lập tức tôi cảm nhận được bên kia anh đang rất khó xử , tôi nghe rõ anh thở dài và giọng anh hơi nhỏ đi một chút
“À..anh đang ở bên phòng trọ, mẹ anh mới lên bà chưa quen chỗ nên anh có xin nghỉ phép một ngày. Có chuyện gì quan trọng hả anh.
Tôi nghe được câu trả lời, tự dưng vô thức nhếch lên một nụ cười lạnh ,Anh lại nói xạo, tại sao anh không nói rằng anh đang ở cạnh bên Trang mà phải lựa chọn cách dối tôi, phải chăng chính anh cũng đang có sự thay đổi rồi
” Có chuyện gì đó em mới được gọi cho người em yêu à anh?Hay là đang lén phén với cô nào nên quên em rồi?
“Không? Anh làm gì có ai chứ? Em cứ nghĩ vớ vẩn, hôm nay em làm ổn chứ?
(Anh trả lời có chút ngập ngừng và chột dạ)
Tôi lại cười trừ liền nói
” Em giỡn đó sao anh căng thẳng vậy?Em vừa đi làm về, à mà mẹ anh sao rồi,bà khỏe chứ anh? Hay là tiện đường em sang bên anh thăm bác luôn nhé?
Nghe tôi nói đến vậy, ngay lập tức anh liền lên tiếng ngăn cản
“Không được?
Tôi giật mình vì giọng anh hơi lớn chứ không có bất ngờ vì biết anh đang nói dối mà nên cứ thế mà thản nhiên hỏi lại
” Ơ anh làm chi mà lớn tiếng dạ? Anh không cho vậy thôi em không qua nữa, nhưng mà hay là tối anh sang phòng em đi. Em mua vài món về nấu mình cùng ăn tối nha..
Lần này anh có im lặng một lúc rồi không biết nghĩ gì mãi lúc sau anh mới nhẹ giọng trả lời tôi
“Ừ vậy tối anh qua bên em. Thôi nha anh cúp máy đây, mẹ anh gọi rồi.
” Dạ.
Ngay lập tức anh tắt máy vội, vội vã đến mức chẳng để tôi tắt trước anh nữa…Tôi lại vô thức bật cười , nụ cười lúc này sau mà chua chát,đôi mắt tôi ráo hoảnh nhìn chăm chăm cố định ngay cánh cửa phòng bệnh đó, bên trong ấy người tôi yêu đang ở cạnh một người con gái khác…Dù biết là anh đang trả ơn Trang nhưng tôi hỉu có lẽ hạnh phúc nhỏ bé của tôi đến đây sắp kết thúc rồi.
….
Tôi lê lết bản thân bất lực của mình về đến phòng trọ cũng đã 8h tối, vì không có tâm trạng nào để nấu nướng nên tiện đường tôi ghé quán mua cái lẩu người ta nấu sẵn và đem về, đợi đến lúc anh sang xem thử anh sẽ đối diện với tôi như thế nào, hay là anh sẽ lại chọn cách nói dối tiếp tục.
Dọn một góc bàn cho trống trải, tôi soạn sẳn chén đũa cũng như chuẩn bị luôn cho tâm trạng mình bình thường nhất có thễ dù cho giờ đây nó rất tệ, tệ đến mức tôi rất muốn phải ngã xuống, trùm chăn kín lại rồi bật khóc thật to.
Và rồi anh cũng đến, bộ quần áo trên người vẫn nguyên vẹn như lúc chiều tôi bắt gặp anh ở bệnh viện.Anh vào phòng tôi tự nhiên như hàng ngày nhưng sau hôm nay tôi ko còn vui vẻ nữa mà thay vào đó là dường như thấy anh càng xa lạ hơn.
Anh tiến thẳng lại bàn, ngồi đối diện với tôi, anh nhìn tôi rồi lên tiếng hỏi trước.
“Em mới vừa đi đâu về à?
” Sao anh biết?
Anh hất mặt ra ngoài sân nói
“Gần 9h đêm rồi mà xe em còn để bên ngoài,cửa phòng thì không đóng, bình thường giờ này em đã ngủ rồi, Em có chuyện gì đúng không Huyền?
Tôi nhìn anh im lặng, trong đầu không biết có nên nói ra đều tôi đang quyết định đặt cược hay không? Nhưng càng nhìn anh, tôi lại phát hiện ra gương mặt đẹp ấy hôm nay có thêm sự mệt mỏi, có lẽ vì anh lo lắng cho Trang nhiều nên mới thế vậy rồi nếu tôi nói anh sẽ đối diện với tôi thế nào đây? Ngập ngừng một lúc, cảm thấy không khí dần căng thẳng rồi, anh cũng chẳng thèm để tâm đến tôi nữa mà hí hoái nhìn vào màn hình điện thoại nhắn tin cho ai đó liên tục.
” Em muốn mình công khai mối quan hệ đi anh?
Tôi cắn chặt môi rồi cố lớn tiếng nói cho anh nghe, ngay lập tức anh ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn tôi, bỏ qua luôn cái tiếng tin tin báo tin nhắn đến trong điện thoại của anh sau đó anh cười
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!