“Vâng ạ.” Lăng Tử Yên gật đầu rồi đi về phía Đường Uyển Dư, ngồi xuống bên cạnh bà ấy.
Lúc này, lò vi sóng trong phòng bếp tinh một tiếng, Đường Uyển Dư lập tức nói với Kỳ Minh Viễn: “Kỳ Minh Viễn, con vào bếp lấy điểm tâm ra đây.”
Kỳ Minh Viễn gật đầu, anh mới ngồi xuống lại đứng lên đi vào trong bếp, lấy đồ ăn đêm mà Đường Uyển Dư đem tới mang ra ngoài. Năm người vừa ăn vừa nói chuyện, những gì Đường Uyển Dư hỏi đều là những chuyện xảy ra gần đây với bọn trẻ. Mặc dù trong lòng Lạc Thanh Nhã rất khó chịu, nhưng không hề biểu lộ gì ra mặt, ngay cả Đường Uyển Dư cũng không nhận thấy điều gì.
“Đúng rồi.” Ăn xong điểm tâm, Lạc Thanh Nhã mới nói ra mục đích của mình: “Không còn sớm nữa, cháu phải in tài liệu ra ạ.”
“Vẫn là người trẻ các cháu có trí nhớ tốt, bác cũng suýt quên mất đấy!” Đường Uyển Dư nghe vậy, nói với Kỳ Minh Viễn: “Thanh Nhã đến đây là muốn mượn máy in, nhưng thư phòng ở tầng một bị khóa, con đi mở ra đi.”
Thư phòng là một trong những phòng quan trọng nhất trong nhà, lúc không dùng đến, Kỳ Minh Viễn đều khóa cửa lại, chỉ có dấu vân tay của người nhà mới mở được.
Kỳ Minh Viễn nghe nói Lạc Thanh Nhã muốn dùng máy in của nhà liền đứng dậy đi mở cửa thư phòng cho cô ta.
Lạc Thanh Nhã thấy thế cũng đứng dậy theo, hai người cùng đi vào thư phòng.
“Cảm ơn anh.” Lạc Thanh Nhã cười, nói cảm ơn Kỳ Minh Viễn.
“Cô khách sáo cái gì.” Kỳ Minh Viễn nhìn Lạc Thanh Nhã rồi sải bước về phía bàn ăn.
Lạc Thanh Nhã cười rất vui vẻ, lúc này cô ta mới phát hiện ra chỉ cần Kỳ Minh Viễn nói chuyện hoặc mỉm cười với cô ta, cô ta đều thấy rất vui.
Hóa ra đó đều là những chuyện rất bình thường, nhưng bây giờ anh đã có Lăng Tử Yên, tất cả mọi thứ đều đã trở thành niềm ao ước của cô ta.
Lạc Thanh Nhã đóng cửa thư phòng lại, cũng tháo tấm mặt nạ giả tạo kia xuống.
Lạc Thanh Nhã cũng không biết tại sao trong lòng lại đột nhiên nảy sinh một cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt. Cô ta rất muốn biết rốt cuộc thứ mà Lăng Tử Yên in ra là gì?
Cô ta muốn đi xem xem. Lúc ba người bước ra cửa lớn của nhà Kỳ Minh Viễn, Lạc Thanh Nhã nhân lúc Hàn Thiệu Huy và Kỳ Minh Viễn nói chuyện về bữa tiệc của nhà họ Hứa vào tối mai, kiểm tra tài liệu trong tay rồi nói với hai người họ: “Tôi bỏ quên mất hai trang tài liệu trong thư phòng rồi...”
Sau đó cô ta thấy Hàn Thiệu Huy muốn theo cô ta quay lại lấy đồ liền vội vàng ngăn anh ta lại: “Anh cứ nói chuyện với Kỳ Minh Viễn đi, em quay về lấy là được rồi.”
Hàn Thiệu Huy gật đầu, Kỳ Minh Viễn cũng không nghĩ nhiều. Lạc Thanh Nhã cười với bọn họ rồi quay vào nhà họ Kỳ, đi thẳng đến thư phòng.
Trong thư phòng, sau khi đợi máy tính cài xong USB, cô liền mở tập tin bên trong ra, nhìn cũng ngại nhìn nội dung bên trong mà chọn in ra luôn. Đúng lúc này, Lạc Thanh Nhã đẩy cửa bước vào.
Lăng Tử Yên ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lạc Thanh Nhã vào liền ngẩn ra một chút. Cô đã chọn in ra hai bản, lúc in tài liệu không thể tắt máy in, Lăng Tử Yên chỉ có thể vội vàng thu nhỏ tập tin lại, hi vọng máy in có thể in chậm một chút.
“Chị bỏ quên một tờ cuối cùng, phải ký tên.” Lạc Thanh Nhã vừa nói vừa đi về phía máy in. Lăng Tử Yên lập tức hoảng loạn, mặt cũng đỏ lên. Thỏa thuận vợ chồng giữa cô và Kỳ Minh Viễn quá riêng tư, cô không thể để Lạc Thanh Nhã nhìn thấy.
Nhưng Lạc Thanh Nhã cố tình muốn tới xem cô in cái gì, làm gì có chuyện sẽ đồng ý không nhìn? Cô ta đi thẳng đến bên cạnh máy in, vươn tay ra cầm tài liệu ở cửa máy in, sau đó cười nói với Lăng Tử Yên: “Chính là cái này, trí nhớ của chị tệ quá.”
Nói xong, cô ta nhanh mắt nhận ra tài liệu đã in xong được máy in nhả ra ngoài, cô ta lập tức cúi đầu xuống nhìn. Khả năng đọc của cô ta vô cùng nhanh, nhìn một cái đã đọc được hết tất cả những chữ có thể đọc.
“Cái này, chị đừng nhìn!” Lăng Tử Yên không thèm quan tâm đến những cái khác nữa, đi thẳng tới cập lấy hai tờ giấy kia. Vẻ mặt hoảng hốt đó giống như Lạc Thanh Nhã đã nhìn thấy cái gì đó rất riêng tư của cô vậy.