Sự chủ động của cô luôn có thể khiến anh mất kiểm soát, trước khi không kìm được nữa, Kỳ Minh Viễn kết thúc nụ hôn này, anh thở dốc nói với cô: "Đi thôi, đưa em đến lớp."
"Đi thôi!" Lăng Tử Yên vui vẻ nắm tay anh, hai người xuống nhà để xe dưới lầu, lái xe đến trường tiểu học Thành Công!
Sáng sớm trên đường không có nhiều xe, Kỳ Minh Viễn lái xe không bị cản trở, trực tiếp đưa cô đến cổng trường học.
Lăng Tử Yên cũng không còn từ chối nữa, vì anh đã đăng giấy đăng ký kết hôn của bọn họ lên trên Facebook, tin rằng nhiều người đã biết về điều đó nên cô cũng không che giấu nữa, cô cảm thấy rất tự hào.
"Anh đưa xe cho Hứa Minh Ưu, buổi trưa nhớ tới tìm anh ăn cơm!" Kỳ Minh Viễn đậu xe ở cổng trường, sau đó quay sang cô nói.
"Được rồi!" Lăng Tử Yên gật đầu, làm bộ muốn đẩy cửa bước xuống xe, nhưng lại bị anh nắm chặt tay.
Lăng Tử Yên nghi hoặc, quay đầu nhìn anh, anh cười cười, chỉ chỉ vào môi.
Lăng Tử Yên bất lực bật cười, liếc nhìn phía trước xe một chút, thấy không có người mới tiến tới, định hôn nhẹ lên môi anh một cái cho xong việc.
Nhưng không ngờ vừa động đến thì anh đã nhìn thấu tâm tư của cô, khi cô muốn buông ra, anh đưa tay ra ôm lấy đầu cô, phản thủ làm công, hôn cô một lúc lâu lưu luyến không rời, cho đến khi cảm thấy đủ mới chịu buông ra!
"Ngoan, tô lại son đi, anh xuống xe trước!" Anh mỉm cười đưa tay vuốt ve gương mặt của cô, sau đó rút tờ khăn giấy lau vết son môi bên môi mình đi, đẩy cửa xe ra rồi xuống xe, vòng qua đầu xe đi qua bên ghế phụ, mở cửa xe, nhìn cô vợ nhỏ đang dùng cọ tô son môi, khóe môi nhếch lên nụ cười cưng chiều.
"Anh không biết xấu hổ à mà còn cười!" Lăng Tử Yên vặn chặt cái nắp son môi, để vào trong ba lô, xách ba lô xuống xe, nhân lúc anh đóng cửa thì đưa tay bóp một cái trên lưng anh.
Nhưng trên thân người đàn ông này không có chút mỡ thừa nào, cộng thêm áo sơ mi và áo khoác của anh nên Lăng Tử Yên không nắm bắt được cái gì, chỉ đành có thể bóp áo khoác của anh một cái.
"Nào, bà xã, trên cổ anh có thịt, em bóp đi!" Kỳ Minh Viễn rất phối hợp cầm lấy tay cô đặt ở trên cổ mình, từ trên xuống dưới cơ thể anh, đây là nơi duy nhất cô có thể véo được.
Lăng Tử Yên cũng không khách sáo với anh, khi tay cô chạm vào cổ của anh, cô dùng sức bấm mạnh một cái, vậy mà Kỳ Minh Viễn không hề cảm thấy đau đớn, nhìn cô với vẻ mặt trìu mến.
"Không chơi, bóp phải cảm thấy đau cơ!" Lăng Tử Yên thu nắm tay lại, người đàn ông này không sợ đau chút nào!
Kỳ Minh Viễn lại làm bộ muốn ôm cô vào trong lòng, Lăng Tử Yên vội vàng duỗi hai tay ra đẩy về phía anh: "Anh đừng làm bậy, ở đây là trường học, ngoan ngoãn một chút cho em!"
"Được rồi!" Kỳ Minh Viễn cũng biết cô muốn duy trì hình tượng giáo viên, cộng thêm bây giờ mấy đứa nhỏ kia vô cùng tinh quái, anh cũng không muốn bà xã bảo bối của mình bị rơi vào trong tay bọn chúng, tốt nhất để cô không bị hỏi mấy câu kỳ cục, anh không ôm hay hôn cô, thậm chí còn không nắm tay mà chỉ đi cạnh cô đến cổng trường.
Trường Thành Công quản lý rất nghiêm ngặt, bảo vệ đều là quân nhân xuất ngũ, không nói chuyện tình cảm hay nể mặt gì hết, biết Kỳ Minh Viễn không phải là giáo viên nên không cho anh bước vào cổng trường một bước.
"Em vào trường trước, anh lái xe đến công ty cẩn thận một chút, không được chạy quá tốc độ biết chưa?" Lăng Tử Yên căn dặn anh.
Cô tin vào kỹ năng lái xe của anh, dù sao thì cô cũng đã tận mắt nhìn thấy giấy phép đua xe của anh, nhưng cô vẫn lo lắng anh cũng sẽ tăng tốc độ, lái xe nhanh trên đường nên nhất định cô phải căn dặn qua.
"Nghe lời bà xã!" Kỳ Minh Viễn gật đầu: "Đi thôi, anh nhìn em đi vào!"
"Vậy thì em đi đây!" Lăng Tử Yên khẽ mỉm cười với anh, trong nụ cười có một tia kiên trì.
"Đi thôi!" Kỳ Minh Viễn vẫy tay với cô: "Phải vào lớp rồi!"
"Buổi trưa gặp lại!" Lăng Tử Yên gật đầu, xoay người đi về phía cổng trường.
Cô biết rằng anh không rời đi ngay lập tức mà vẫn tiếp tục đứng nhìn cô, bởi vì cô có thể cảm nhận được ánh mắt của anh một cách rõ ràng.
Phía trước có một góc rẽ, Lăng Tử Yên có chút không nỡ, nhưng không thể dừng bước, đành phải quay đầu lại nhìn anh lúc rẽ ngoặt.
Người đàn ông mấy ngày nay vẫn luôn như hình với bóng không thể tách rời với cô, lúc này vẫn đứng tại chỗ, dáng người thẳng đứng, như một cây tùng đứng sừng sững ở đó, trông rất đẹp mắt.
Lăng Tử Yên mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt anh, sau đó bước tới, đến gần con đường rợp bóng cây quanh góc, đi đến tòa nhà văn phòng của giáo viên.
Mãi cho đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng của cô, Kỳ Minh Viễn mới thu hồi ánh mắt, đi về phía xe của mình, lên xe rồi lái về phía tòa nhà văn phòng quốc tế Hải An!
Lăng Tử Yên thì trở lại phòng làm việc của mình, để ba lô xuống, lấy bài tập của lớp ba ra, cầm tài liệu giảng dạy, đi đến phòng học của lớp ba, bắt đầu chuẩn bị vào lớp!
Cùng lúc đó, Lạc Thanh Nhã đã thức trắng đêm ở trong bệnh viện quý tộc Hoàn Mỹ.
Tối hôm qua không phải là cô ta không muốn ngủ, mà là không dám ngủ, sợ mình ngủ thiếp đi rồi Kỳ Minh Viễn gọi đến sẽ lỡ mất nên cô ta miễn cưỡng trợn tròn mắt đợi cả đêm, nhưng lại không đợi được cuộc gọi nào của Kỳ Minh Viễn.
Lạc Thanh Nhã khó chịu thở dài, lấy điện thoại di động ra, nói với bản thân rằng nếu cả đêm anh không liên lạc với mình thì mình có thể gọi điện thoại cho anh.
Không biết lúc này anh đã dậy chưa? Đáng lẽ anh phải dậy rồi, anh luôn có thói quen dậy sớm, sau khi thức dậy sẽ đi tập thể dục buổi sáng, lúc này Lăng Tử Yên không ở bên cạnh anh, cô ta gọi điện cho anh là thời điểm thích hợp nhất.
Lạc Thanh Nhã lấy điện thoại di động ra, mở khóa, tìm số điện thoại di động của Kỳ Minh Viễn rồi quay số.
Nhưng điện thoại di động của cô ta vẫn ở trang chủ Facebook, Facebook của cô ta được cập nhật tự động, vì vậy khi cô ta mở khóa, khi kết nối với Internet, Facebook đã tự động cập nhật bài viết mới nhất của những người mà cô ta theo dõi, bài viết Facebook mà Kỳ Minh Viễn đăng sáng nay đã trở nên phổ biến với số lượt đăng lại, bình luận và thích rất cao.
Lạc Thanh Nhã xem Facebook đó, nội dung là những lời cưng chiều của anh: Bà xã nói, những bông hồng xanh này rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy rất bình thường, bởi vì bà xã của tôi xinh đẹp hơn rất nhiều!
Đính kèm là hình ảnh Lăng Tử Yên cúi người lấy điện thoại di động chụp ảnh bên bông hồng xanh.
Lạc Thanh Nhã nhớ rõ, khi Kỳ Minh Viễn đột nhiên trở về từ nước Anh vào năm năm trước, cả người anh giống như bị rút cạn linh hồn, trên tay chỉ cầm một chậu hoa nhỏ, trong chậu hoa còn trồng một gốc hoa hồng đó.
Lúc đó, Lạc Thanh Nhã không biết Kỳ Minh Viễn đã trải qua những gì ở Anh, cô ta chỉ biết rằng anh rất yêu hoa hồng, vào những đêm mưa giông, anh phải dựng một mái che cho hoa hồng, sợ gió sẽ thổi đứt mất hoa hồng...
Anh chăm sóc nó giống như che chở một đứa bé, nhưng gốc hoa hồng kia cũng không chịu thua kém, từ khi cấy ghép vào trong vườn hoa lại chưa từng nở, cô ta luôn nghĩ rằng đó là một gốc hồng không bao giờ nở hoa, phụ tâm huyết của anh sau bao nhiêu năm như vậy.
Nhưng lại không nghĩ rằng, năm năm sau, vào buổi sáng hôm nay, nó lại nở hoa rồi, mà Kỳ Minh Viễn cũng đã kết hôn rồi!
Trong lòng Lạc Thanh Nhã có cảm giác là lạ, cô ta nhìn chằm chằm đóa hoa hồng kia, cảm thấy nó như đang chế giễu.
Đột nhiên, trong phòng bệnh truyền đến một tiếng chuông quen thuộc, điện thoại trong tay Lạc Thanh Nhã hiện ra một mã số điện thoại, đó là một số xa lạ, trong lòng cô ta vui mừng, xác định mã số như vậy là Kỳ Minh Viễn gọi tới, lập tức bấm trả lời, nhưng trong ống nghe lại truyền đến một giọng nói xa lạ: "Cô Lạc, tôi là người đã chụp ảnh cho cô ngày hôm qua, bây giờ tôi không cần cô phải trả tiền công nữa, cô thu xếp để tôi ra nước ngoài đi, cậu Thiếu đã ra lệnh tìm giết tôi rồi."