"Hì hì." Không biết tại sao, giờ phút này Lăng Tử Yên có chút sợ hãi, không biết có phải là tại nghe nói trong cuốn sách hôm qua rằng đàn ông dậy sớm thì nhất định nhu cầu sẽ vô cùng mãnh liệt không.
"Hả?" Nhìn dáng vẻ này của cô, vốn dĩ Kỳ Minh Viễn tưởng rằng cô vẫn ổn, nhưng đột nhiên lại cảm thấy cô có gì đó không ổn!
"Em chỉ…" Lăng Tử Yên đột nhiên cái khó ló cái khôn: "Mắc tiểu, không thể nhịn nổi!"
"Vợ à, anh có thể hiểu thành em đang muốn đi tiểu sao?" Một tay anh đặt lên gối đầu, một tay giữ cằm cô, nhướng mày hỏi.
"Người ta thật sự rất mắc mà, em sắp tè ra quần rồi!" Lăng Tử Yên cau mày, tỏ vẻ thực sự rất gấp gáp.
"Hôn anh một cái thì anh sẽ thả em ra, nếu không..." Anh ra điều kiện.
"Em hôn!" Dù sao cũng không phải lần đầu tiên hôn anh, Lăng Tử Yên lập tức cúi người hôn lên môi anh: "Có thể đi hay chưa?"
Kỳ Minh Viễn gật gật đầu, buông lỏng cô ra, Lăng Tử Yên tranh thủ thời gian vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, sau khi giải quyết vấn đề vệ sinh xong, Lăng Tử Yên tiện thể đánh răng rửa mặt, sau khi ra khỏi phòng tắm, Kỳ Minh Viễn đã mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng thay đồ.
"Đi thay quần áo đi." Khi đi ngang qua cô, anh lại đưa tay chạm vào bé con mập mạp của cô.
"Được." Lăng Tử Yên mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn đi vào phòng thay đồ, chọn một chiếc áo choàng voan màu trắng và một chiếc váy màu xanh da trời dài đến đầu gối, sau khi thay xong, ra khỏi phòng thay đồ, anh vẫn còn chưa xong, cô lập tức đi ra ngoài ban công xem xét!
Bên ngoài, chân trời màu trắng bạc đã biến thành ánh nắng đỏ rực, chỉ có một chút lại có thể khiến người ta tràn ngập mong chờ vào ngày hôm nay.
Lăng Tử Yên vươn tay ra, mười ngón tay thon dài giơ lên trên đỉnh đầu, thoải mái duỗi lưng một cái.
"Không khí thật trong lành!" Cô vừa xoay người vừa cảm khái, như thể đã lâu không được hít thở bầu không khí trong lành như vậy.
"Đúng là rất trong lành!" Sau lưng đột nhiên truyền đến một hơi thở quen thuộc, đồng thời, một đôi tay có lực đã phủ lên vòng eo thon của cô, bụng dưới của cô phồng lên: "Chào buổi sáng bà xã."
"Ông xã, buổi sáng tốt lành!" Mỗi ngày Lăng Tử Yên tỉnh dậy đều nằm lì trên giường, vì vậy hôm nay tâm trạng rất tốt, nhất là khi nhìn thấy môi trường bên ngoài tốt như vậy lại càng vui hơn.
"Chỉ chúc buổi sáng tốt lành thôi sao? Không cảm thấy thiếu một chút gì đó à?" Kỳ Minh Viễn cười, đặt cằm lên cái cổ mập của cô, hôm nay cô chọn một đôi giày trắng khá là cao, chiều cao chênh lệch giữa hai người bị rút nhỏ lại, động tác này của Kỳ Minh Viễn cũng dễ chịu hơn rất nhiều!
"Thiếu cái gì?" Đương nhiên Lăng Tử Yên biết anh đang nói cái gì, nhưng cô lại cố ý tỏ ra như không hiểu ý của anh, còn bổ sung một câu: "Vừa rồi em đã cho anh nụ hôn chào buổi sáng tốt lành rồi!"
"Ừm, bà xã nói đúng, vừa rồi em đã cho anh một nụ hôn chào buổi sáng rồi, nói như vậy thì anh vẫn nợ em một cái!" Sau đó, bàn tay vốn đang ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô đã nâng lên, giữ lấy cằm cô, xoay về phía mình, đầu của anh cũng cúi về phía trước một chút, rất dễ dàng hôn lên môi cô.
Không khí sáng sớm trong veo, Lăng Tử Yên rất phối hợp đưa tay nắm chặt bàn tay đang ôm vòng eo nhỏ của mình, đáp lại nụ hôn của anh.
Khi nụ hôn đến lúc cao trào, bàn tay nhỏ bé dịu dàng của cô chạm vào mặt anh, anh rất hài lòng với phản ứng của cô, nụ hôn cũng chuyển từ dịu dàng sang hơi gấp gáp.
Khi kết thúc nụ hôn, hô hấp của cả hai đều rối loạn, Lăng Tử Yên ngả người vào trong vòng tay anh, bàn tay to tiếp tục ôm lấy vòng eo thon của cô, hai tay Lăng Tử Yên đặt lên mu bàn tay anh, hai người cùng nhìn về phía chân trời xa xăm, ánh nắng đỏ tụ lại càng nhiều.
"Hôm nay thời tiết rất tốt!" Lăng Tử Yên nói.
"Thời tiết sẽ rất tốt!" Kỳ Minh Viễn đồng ý.
Hai người đều không nói chuyện, cứ ôm ấp như thế này, Lăng Tử Yên thu lại tầm mắt, làn gió ban mai lướt qua, cô kinh ngạc nhìn vườn hoa phía dưới.
"Kỳ Minh Viễn anh nhìn kìa!" Lăng Tử Yên chỉ vào một bồn hoa nhỏ tròn độc lập trong vườn: "Có một bông hồng nở rồi, oa, đó là một bông hồng xanh dương, là tự nhiên đó!"
"Có muốn xem không?" Kỳ Minh Viễn nhìn về phía đóa hoa hồng kia, rốt cục nó cũng nở hoa rồi.
"Muốn lắm, chúng ta đi xuống xem một chút đi." Lăng Tử Yên dứt lời, lập tức muốn tránh cái ôm của anh ra.
Thấy cô thích đóa hoa kia như vậy, Kỳ Minh Viễn buông cô ra, nắm lấy tay của cô rồi đi xuống lầu.
Trong vườn hoa, làn gió buổi sáng thổi qua, nhẹ nhàng và rất mát, Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn nắm tay nhau đi về phía bông hồng. Đó là một bồn hoa tròn đường kính một mét, chỉ có một bông hồng. Hoa và lá thì um tùm, nhưng chỉ có một nụ, hôm nay nó lại nở trong làn gió ban mai nhẹ nhàng.
"Mùi thơm quá!" Lăng Tử Yên xoay người, bước đến chỗ bông hoa hồng, nhắm mắt cẩn thận ngửi một cái. Hương thơm của hoa hồng mang đến cho cô một tâm trạng vui vẻ. Cô quay đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy một bông hồng xanh tự nhiên có màu xanh như vậy đó!"
"Với anh thì đây là lần thứ hai!" Kỳ Minh Viễn cười kéo cô lại, rất muốn nói với cô rằng thực ra đây cũng là lần thứ hai cô nhìn thấy một đóa hoa hồng xanh thiên nhiên thuần khiết như vậy.
"Đẹp quá." Lăng Tử Yên mỉm cười nhìn đoá hoa hồng kia, màu xanh của nó khác với màu xanh của hoa hồng xanh đậm, màu xanh của hoa hồng xanh đậm là màu xanh của đêm tối, mang theo sự quyến rũ. Khi đang có tâm trạng tồi tệ nhìn thấy hoa hồng màu xanh đậm thì sẽ càng tăng áp lực hơn nữa.
Mà màu xanh của loại hoa hồng này giống như bầu trời xanh trong mùa thu, rất thuần khiết trong sạch, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái, một cảm giác rất mùa thu rất dễ chịu.
"Đi." Kỳ Minh Viễn đưa cô lên lầu, trong mắt anh, dù là một đóa hoa đẹp đến đâu cũng không bằng cô.
"Em muốn quay một đoạn video nhỏ rồi đăng lên vòng bạn bè, Tịnh Kỳ sẽ nhìn thấy!" Lăng Tử Yên lấy điện thoại di động của mình ra, đăng nhập vòng bạn bè, chọn đoạn video nhỏ, sau đó lập tức quay bông hồng xanh.
Kỳ Minh Viễn thấy thế cũng lấy điện thoại di động của mình ra, chụp ảnh cô đang quay bông hoa hồng xanh. Trong khi cô vẫn đang chỉnh sửa nội dung của vòng bạn bè, anh đã đăng ảnh lên Facebook: "Bà xã nói, bông hồng xanh này rất đẹp, nhưng tôi cảm thấy nó rất bình thường, bởi vì bà xã của tôi đẹp hơn rất nhiều!"
Đăng lên Facebook xong, anh nhìn thời gian một chút, kéo cô lại, cô cũng đang đăng trên vòng bạn bè: "Không còn sớm nữa, ăn sáng đi, em sắp muộn giờ đến lớp rồi!"
Lăng Tử Yên đưa tay nhìn đồng hồ đeo tay một cái, xác thực không thể lãng phí thời gian được nữa thì cùng anh đi về phía biệt thự: "Đi thôi!"
Sau khi sắp bước vào cửa, Kỳ Minh Viễn lại quay đầu nhìn thoáng qua gốc hoa hồng kia, khóe miệng vui vẻ cong lên.
Năm năm nó cũng không chịu nở hoa, vậy mà anh đưa cô về nó lại nở ngay lập tức, điều này dường như có một gợi ý nào đó, nhưng Kỳ Minh Viễn tin rằng đó là một gợi ý tốt!
Kỹ năng nấu nướng của Lăng Tử Yên chỉ duy trì ở mức có thể làm cho đồ ăn không quá khó ăn mà thôi, cô không biết làm bữa sáng.
Mà Kỳ Minh Viễn ăn uống đơn giản hơn nhiều, vì vậy bữa sáng của hai người hôm nay là bánh mì nướng, trứng rán và một ly sữa bò lớn.
Sau khi ăn xong bữa sáng ngọt ngào, hai người lên lầu lấy túi, Kỳ Minh Viễn không có gì để lấy, nhưng Lăng Tử Yên thì có khá nhiều, Kỳ Minh Viễn thấy túi của cô có chất lượng trung bình, anh cảm thấy vô cùng ngứa mắt, dùng một tay giật lấy túi đeo lưng của cô.
"Này, thời gian đã muộn quá rồi!" Lăng Tử Yên bối rối nhìn anh trút hết đồ trong túi ra, trong lòng cảm thấy rất lo lắng.
"Đổi cái khác, đeo cái này trên lưng quá lâu không tốt cho cơ thể, hơn nữa làm bằng da quá kém!" Anh nói với giọng điệu khá nghiêm túc.
"Vậy phải làm sao đây, bây giờ em không có túi!" Lăng Tử Yên chống nạnh hai tay, dáng vẻ như muốn dạy cho anh một bài học.
"Cô giáo Lăng đừng nóng giận!" Kỳ Minh Viễn cười trêu chọc cô, xoay người đi vào phòng thay đồ, tìm một chiếc ba lô màu xanh nhạt, cho đồ của cô vào, còn cả những giáo án chuẩn bị ngày hôm qua, lúc này mới mở thắt lưng ba lô ra nhìn về phía cô, dáng vẻ như người lớn đang giúp con mình xách ba lô đi học.
Lăng Tử Yên cười, ngoan ngoãn đi qua, đưa tay qua dây đeo ba lô rồi xách ba lô lên, kiễng chân lên, anh thấy thế thì cúi đầu rất hợp tác, để môi cô có thể dễ dàng chạm vào anh.