Trong lòng Lăng Tử Yên tức điên lên, nhưng nghĩ đến trò hay tối qua mình nghĩ ra còn chưa dùng đến thì cô lại nhẫn nhịn, ngồi xuống bên bàn ăn rồi cũng nở một nụ cười hiền hòa: "Không sao, chẳng phải cô là bạn tốt của Kỳ Minh Viễn sao. Đến đây rồi thì cứ xem như nhà của mình đi, chỉ cần cô không để bụng việc tôi và Kỳ Minh Viễn dậy muộn, tiếp đãi không được chu đáo."
Lăng Tử Yên cố tình nhấn mạnh hai chữ dậy muộn, còn lấy tay chải chải mái tóc dài của mình rồi lấy dây buộc tóc đeo ở cổ tay buộc tóc đuôi ngựa để lộ ra vết hickey trên cổ và xương quai xanh.
Trong lòng Lạc Thanh Nhã thầm mang sự thù hận. Cô ta vẫn nhớ rất rõ ràng, tối qua lúc đến Lạc Hà Loan ăn tối thì cổ cô ấy vẫn chưa hề có gì, vậy mà chỉ cần một đêm đầy kỹ năng mà cổ cô ấy lại xuất hiện nhiều vết hickey đậm như vậy.
Đây chứng tỏ điều gì?
Con người ta lớn rồi cũng không thể nào tự hôn vào cổ mình được. Rõ ràng đây đều là tác phẩm của Kỳ Minh Viễn đêm qua.
Nghĩ đến việc hôm nay hai người họ bây giờ mới xuống tầng mà không tưởng tượng ra được cảnh tượng đêm qua mãnh liệt đến mức nào.
Cứ nghĩ đến việc Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn tối qua ở trong phòng ngủ làm chuyện vợ chồng ân ân ái ái là trong lòng Lạc Thanh Nhã lại muốn băm Lăng Tử Yên ra thành nhiều mảnh.
Người đàn ông kia đáng lẽ ra phải thuộc về cô ta, dựa vào đâu mà bị Lăng Tử Yên cướp đi mất!
Lăng Tử Yên là cái thá gì chứ!
"Nào, em uống cốc sữa bò trước đi, đừng làm tổn thương dạ dày nữa!" Bỗng nhiên Kỳ Minh Viễn mang ra một cốc sữa ấm đặt trước mặt cô ấy, "Mì vẫn phải đợi một lúc nữa mới được."
Lạc Thanh Nhã nhanh chóng cất bộ mặt giận dữ hận không thể ăn tươi nuốt sống Lăng Tử Yên đi, đổi sang nhìn hai người với nụ cười hiền dịu.
"Cảm ơn chồng, anh là giỏi nhất!" Lăng Tử Yên vừa cười hì hì vừa cầm lấy cốc sữa, uống một ngụm to rồi lại vừa cười vừa nói: "Ngon quá đi, chắc chắn là vì sữa do chồng em mang ra." Cô nói nhưng không quên liếc đểu Lạc Thanh Nhã: "Cô Lạc, hay là cô cũng thử uống một cốc đi. Đây là Kỳ Minh Viễn nhà chúng tôi tự tay hâm nóng đó nha!"
"Đừng trêu đùa nữa, ngoan ngoãn uống sữa đi!" Đương nhiên là Kỳ Minh Viễn hiểu được vợ mình đang nghĩ gì, tối qua cô ấy để bụng Lạc Thanh Nhã đến sáng nay vẫn chưa thôi nữa.
"Tử Yên đúng là dễ thương quá. Tôi đã không uống sữa nữa từ lâu rồi..."
"Ôi, thế thì cô đáng thương quá!" Lăng Tử Yên vô cùng khoa trương nói một câu rồi quay sang Kỳ Minh Viễn: "Chồng, cho cô Lạc một cốc nữa đi. Bình thường cô ấy ở một mình, chắc chắn là không có ai giúp cô ấy hâm nóng sữa. Em không để bụng đâu. Cứ để chồng tôi hâm nóng cho cô một cốc sữa đi!" Nói xong giơ tay vỗ vỗ Kỳ Minh Viễn, giục anh ấy: "Chồng mau đi đi. Hôm nay cô Lạc là khách của nhà chúng ta, chúng ta phải tiếp đãi cô ấy chu đáo. Sao lại để em có sữa mà cô ấy không có được chứ!"
"Lạc Thanh Nhã, cô đừng để bụng nha. cô nhóc này chính là nhây nhây một chút, chứ cô ấy rất tốt bụng." Bộ dạng Kỳ Minh Viễn bất lực xoa đầu Lăng Tử Yên, giọng nói rất áy náy mong Lạc Thanh Nhã khoan dung cho Lăng Tử Yên một chút.
"Không sao đâu, cô ấy vẫn còn nhỏ tuổi ấy mà, tính cách tùy ý như vậy cũng dễ hiểu thôi." Ngoài mặt thì Lạc Thanh Nhã vẫn nở nụ cười nhưng trong lòng thầm mắng nhiếc Lăng Tử Yên ấu trĩ, trẻ con.
Nhưng rõ ràng là cô ta bị ảnh hưởng bởi hành động trẻ con của cô ấy, thậm chí còn ghen tị với sự chiều chuộng của Kỳ Minh Viễn dành cho cô ấy.
Biết rõ là Lăng Tử Yên xảo quyệt, biết rõ là Lăng Tử Yên cố tình chọc tức cô ta mà Kỳ Minh Viễn còn nuông chiều như thế, nói cái gì mà trái tim lương thiện với cả tốt bụng, tốt bụng mà cố tình nói những câu như đâm dao vào trái tim người khác như vậy sao?
Theo như cô ta thấy thì Lăng Tử Yên chính là một con rắn độc, trái tim độc ác thì có, nhanh như vậy mà đã biết khích đểu cô ta rồi!
Trái tim ấy đơn thuần chỗ nào? Lương thiện chỗ nào chứ?
"Tôi biết cô sẽ không để bụng mà!" Bây giờ Kỳ Minh Viễn mới yên tâm, lại nhéo má Lăng Tử Yên nói: "Ngoan ngoãn uống sữa đi, nghe lời anh, không nghịch ngợm nữa."
"Em biết rồi." Lăng Tử Yên uống một ngụm to, xong quanh miệng ngoen ngoét sữa, trông vô cùng đáng yêu, Kỳ Minh Viễn nhìn mà lại muốn động tay động chân làm mấy điều xấu xa.
Sau khi Kỳ Minh Viễn đi vào phòng bếp, Lăng Tử Yên cũng không nói gì thêm nữa, im lặng ngồi trên ghế uống sữa, nghiêng đầu nhìn Kỳ Minh Viễn đứng trong phòng bếp.
Lạc Thanh Nhã cũng không nói gì. Vốn dĩ định làm một bàn toàn cá cùng ăn với Kỳ Minh Viễn để chọc tức Lăng Tử Yên không cá, nhưng lại ngờ rằng người bị chọc đến tức điên lại là mình.
Từ khi Kỳ Minh Viễn lấy vợ thì không còn nghe lời cô ta nữa. Nếu là ngày trước thì chắc chắn anh ấy sẽ cùng ăn cá với cô ta, còn khen ngợi tay nghề nấu ăn của cô ta giỏi.
Nhưng bây giờ anh lại vì một người phụ nữ khác mà bận rộn việc bếp núc. Đương nhiên anh ấy vẫn chưa thành thạo, lúc cắt hành còn cẩn thận đến hoảng loạn. Nhưng anh biết được phương pháp, kể cả là không thành thạo thì cũng vẫn nấu được một bát mì, chẳng mấy chốc đã mang bát mì ra để trước mặt Lăng Tử Yên.
"Cảm ơn chồng nha, oa..." Lăng Tử Yên nhắm mắt lại hưởng thụ nói: "Thơm quá đi!"
"Em mau ăn đi!" Kỳ Minh Viễn đặt đôi đũa vào tay cô ấy, "Ăn thử xem có vừa không?"
Lăng Tử Yên cầm lấy đôi đũa ăn một miếng mì lớn, nhồm nhoàm nhai, ngay lập tức cho một cái like khẳng định tài nghệ nấu nướng của Kỳ Minh Viễn, vừa nhai vừa nói: "Ừ, vừa miệng lắm! Rất ngon!"
"Em ăn chậm thôi, để bụng đói lâu rồi đừng ăn nhanh quá!" Kỳ Minh Viễn lo lắng dặn dò cô vợ nghịch ngợm của mình hôm nay.
"Em biết rồi mà." Lăng Tử Yên vừa ăn vừa cười nói.
"Kỳ Minh Viễn, anh cũng ăn đi, nếm thử xem cá hồi thế nào! Em làm theo khẩu vị của anh đó!" Lạc Thanh Nhã thấy Lăng Tử Yên cũng đang ăn thì dùng đũa chưa ăn gắp vào bát Kỳ Minh Viễn một miếng cá hồi.
"Cảm ơn!" Kỳ Minh Viễn nhìn cô ta gật đầu.
"Khách sáo với em làm gì?" Lăng Tử Yên Kỳ Minh Viễn dịu dàng cười một cái: "Anh ăn đi!"
Kỳ Minh Viễn gật đầu, gắp miếng cá hồi trong bát lên ăn.
Lăng Tử Yên thấy thì bất lực nhún vai, dùng lại chiêu cũ của mình, thú vị lắm sao? Còn tưởng điều này sẽ làm cô kích động thật chắc? Như vậy thì đúng là đánh giá thấp cô ấy rồi.
Lăng Tử Yên rút một từ giấy ăn lau miệng, lấy chính đôi đũa mình đang ăn mì nãy giờ gắp một miếng lòng đỏ trứng trong bát đưa lên miệng Kỳ Minh Viễn: "Chồng à, em không thích ăn lòng đỏ, không được lãng phí đâu."
Vừa làm nũng vừa nhếch mày với anh ấy.
Kỳ Minh Viễn bất lực, cô vợ nghịch ngợm này thấy Lạc Thanh Nhã gắp đồ ăn cho anh ấy nên thấy không vui rồi, cũng muốn gắp cho anh, cô ấy không chỉ gắp cho anh mà còn đút cho anh ấy ăn.
Mặc dù nhìn rất trẻ con nhưng Kỳ Minh Viễn không thể phủ nhận rằng anh ấy rất thích cô đối xử với anh như vậy. Anh há miệng đợi cô đút miếng lòng đỏ vào miệng mình.
"Ai ya!"
Kỳ Minh Viễn còn chưa đợi đến lúc cô vợ đút miếng lòng đỏ trứng cho mình thì vừa nghe cô aiya một tiếng, cúi xuống đã thấy chiếc áo sơ mi của mình bị lòng đỏ trứng làm bẩn rồi.
"Em xin lỗi, em xin lỗi!" Lăng Tử Yên vội vàng xin lỗi, để đũa xuống rồi cởi cúc áo sơ mi của Kỳ Minh Viễn ra, "Chổng cởi áo ra đi em giặt cho, giặt bằng tay luôn cho anh vừa ý!"
"Em ấy!" Kỳ Minh Viễn đúng là hết cách với cô ấy, nắm lấy bàn tay nho nhỏ rồi lại gõ mũi cô một cái, "Hôm nay sao mà nghịch như thế chưa, cẩn thận không anh đánh vào mông em đấy!"
Nhìn Kỳ Minh Viễn dọa nạt cô ấy một cách chiều chuộng như vậy, Lạc Thanh Nhã ngồi đối diện trong lòng thấy khó chịu vô cùng, nhìn hai người mà vẻ mặt choáng váng, trên cổ của Kỳ Minh Viễn cũng chi chít những vết hickey to nhỏ mờ đậm đều có.
Không cần nói cũng biết là do ai để lại.
Lạc Thanh cô nhóc lòng không chịu nổi nữa, cô ta lấy tay ôm ngực thở hồng hộc.
"Cô Lạc sao thế?" Lăng Tử Yên ngây thơ nhìn sang, giả vờ quan tâm Lạc Thanh Nhã.
"Tôi qua tôi ngủ không ngon nên hơi khó chịu, không ăn nữa. Hai người cứ từ từ ăn." Nói xong cô ta đứng dậy đi lên tầng.
Cô ta không thể ở đây thêm nữa, còn ở đây nữa chắc sẽ bị cho con cô nhóc Lăng Tử Yên ngu ngốc đó ép cho hiện nguyên hình mất.