Chín giờ sáng ngày thứ hai, Kỳ Minh Viễn mở mắt ra, ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào nóng như thiêu như đốt, quay đầu nhìn xem đồng hồ treo trên tủ đầu giường, chín giờ hơn, sắp đến giờ học tiết thứ hai ở trường tiểu học rồi.
Kỳ Minh Viễn nhau mày, nếu mà cô nhóc kia tỉnh dậy thấy mình bị muộn giờ rồi thì liệu có quậy phá với anh ấy không nhỉ?
Nghĩ ngợi một lúc là Kỳ Minh Viễn đau đầu, cẩn thận đứng dậy, cầm theo điện thoại đi vào phòng tắm, gọi điện thoại cho Hàn Thiệu Huy: "Cô ấy bị ốm rồi, cậu bảo Thành Công sắp xếp một chút đi!"
"Vâng!" Hàn Thiệu Huy không hổ là người đã làm việc bên cạnh Kỳ Minh Viễn bao nhiêu năm nay, chỉ cần nói một câu là đã hiểu ngay ý muốn sắp xếp của Kỳ Minh Viễn. Sau khi tắt máy của Kỳ Minh Viễn thì gọi điện thoại ngay cho hiệu trưởng trường tiểu học Thành Công.
Mặc dù quốc tế Hải An đã mua lại tiểu học Thành Công nhưng người trực tiếp ra mặt trao đổi công việc với trường tiểu học Thành Công đều là Hàn Thiệu Huy. Vì thế nên khi Hàn Thiệu Huy gọi điện đến, hiệu trưởng ngay lập tức sắp xếp giáo viên dạy thay Lăng Tử Yên lớp đầu.
Lăng Tử Yên cứ thể ngủ một mạch đến tận trưa, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy đó là kêu đau: "Mệt quá đi, cả người đều đau nhức!"
Nó không thể nào giống với trạng thái tỉnh dậy hoàn toàn như lúc bình thường.
Lăng Tử Yên hối hận chết mất, tối qua lẽ ra không nên trêu trọc người đàn ông kia. Người đàn ông mà ăn chay quá lâu thì một khi bùng nổ đúng thật không phải là người mà.
Kỳ Minh Viễn ngồi trên ghế sô-pha trong phòng ngủ, vừa nghe thấy trên giường có động tĩnh thì lập tức để laptop trong tay xuống, đi về phía giường ngủ, nhìn thấy bộ dạng cô vợ đang nhăn mày hối hận thì không nhịn nổi mà muốn cười.
"Vợ à, chào buổi trưa!" Kỳ Minh Viễn cúi người xuống, đặt hai tay lên hai bên vai của cô ấy, nhau mày nhìn cô giống như con mèo lười nằm trên giường, đôi mắt buồn ngủ của cô ấy đúng là câu dẫn người khác quá mà!
"Chào buổi trưa?" Lăng Tử Yên đột nhiên sực tỉnh, rồi nghĩ ra điều gì đó, đẩy người đàn ông đang ôm ấp mình ra ngồi dậy, nhìn đồng hồ thì đã mười hai rưỡi rồi.
"Xong rồi, sáng nay em có hai tiết lên lớp đấy. Bây giờ thì tốt rồi, bị hiệu trưởng mắng rồi."
Kỳ Minh Viễn nghe xong mà bật cười, trong lòng thầm nghĩ thế thì không đúng, hiệu trưởng mà dám mắng em mới lạ đấy!
Bây giờ đâu có ai không biết cô ấy là vợ của giám đốc điều hành quốc tế Hải An, cho dù anh ấy không trực tiếp đến gặp mặt, làm quen hiệu trưởng trường tiểu học Thành Công thì cũng dám làm gì cô ấy chứ?
"Ngoan nào, không sao đâu!" Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn thấy bộ dạng cô ấy trước mặt, tối qua hai người mệt đến mức không muốn động đậy, hôm qua tắm xong cô còn chưa mặc quần áo nhưng nãy giờ cô ấy vẫn chưa phát hiện ra điều này.
"A..." Lăng Tử Yên nghe thấy tiếng của anh ấy thì đang muốn quay lại dạy dỗ cho anh một bài học thì phát hiện anh ấy đang nhìn chằm chằm vào người cô, cô lập tức cúi xuống nhìn mình thì vội vàng lấy tấm chăn mỏng che người, cảm thán: "Kỳ Minh Viễn, anh đúng là đồ lưu manh."
Kỳ Minh Viễn không hề tức giận vì lời nói của cô, ngược lại còn thích thú tiến đến ôm cô vợ dễ thương của mình vào lòng, "Em yêu à, giữa vợ chồng với nhau không gọi là lưu manh mà gọi là thú vị, lần sau đổi từ này đi biết chưa?"
"Chưa biết!" Lăng Tử Yên bực bội nhìn anh ấy trách móc: "Anh ấy, ăn người ta xong rồi còn không giúp người ta mặc quần áo vào sao?"
"Cục cưng à, anh xin lỗi mà." Kỳ Minh Viễn cúi đầu nhìn đôi môi cô ấy, chỉ cảm thấy cô nhóc này lúc tức giận bĩu môi đáng yêu quá, thơm bao nhiêu cũng không đủ, sau đó vươn người lên hôn cô đắm đuối, trong đầu toàn hình ảnh hai người quấn quýt tối hôm qua, rồi mơ mơ màng màng nói trong miệng cô ấy: "Tối nay, tối nay anh nhất định sẽ nhớ. Ngoan, tha thứ cho anh lần này được không?"
"Không được!" Cô cố tình tránh né, phản đối. Tối qua bị anh ấy hành hạ đến mức cầu xin rủ lòng thương xót nhưng anh vẫn không nói không rằng, cho đến lúc cô ngất đi rồi anh mới tha cho. Hôm nay, cô nhất định sẽ không tha thứ cho anh.
"Không được đúng không?" Kỳ Minh Viễn nghe xong, thái độ vui vẻ tử tế lúc nãy đột nhiên biến thành xảo quyệt lươn lẹo, ngọn lửa hừng hực trong mắt cực kỳ nguy hiểm, "Không được thì không được, tóm lại anh vẫn có cách khiến em phải nói anh được!"
Nói xong, bàn tay trở nên hư hỏng.
Lăng Tử Yên làm sao mà chịu nổi cơ chứ, vội vàng cầu xin: "Kỳ Minh Viễn, em sai rồi, huhu, em sai rồi..."
"Ừ, đúng là em đã mắc một sai lầm rất lớn."
"Em biết mình sai rồi, cầu xin anh đừng quậy nữa, huhu, em mệt lắm, huhu..."
"Thế à? Thật sự là biết sai rồi à? Sai ở đâu rồi?"
"Em hứa với anh, hứa sẽ không bắt anh chịu tội vì đã không giúp em mặc quần áo!" Lăng Tử Yên chỉ đành thỏa hiệp, người đàn ông này đúng là độc ác quá mà, anh ấy luôn có cách khiến cô phải thỏa hiệp, thật sự là cô đang sợ lắm rồi.
"Ồ, thế à? Nhưng mà cục cưng à, không phải chỉ có như thế thôi đâu."
"Vẫn còn gì nữa à?" Lăng Tử Yên cầu xin anh ấy đến nỗi sắp khóc đến nơi rồi, thật sự là sợ người đàn ông này sẽ lại giống như đêm qua giày vò cô ấy không tha, cô thật sự quá mệt rồi, lại còn rất đói nữa, lưng đau chịu không nổi, thật sự là không thể chịu nổi nữa.
"Vừa nãy em gọi anh là gì? Đêm qua em đâu có gọi như thế đâu." Giọng nói của Kỳ Minh Viễn nghe có chút nguy hiểm, nếu mà cô ấy trả lời sai thì anh có thể ngay lập tức xử cô ấy mất.
Dọa Lăng Tử Yên vội vàng nhớ lại hàng tá câu nói của mình vừa nãy, "Là chồng, chồng, huhu, em sai rồi, làm ơn tha cho em đi mà!"
"Được rồi, nhìn bộ dạng hối lỗi của em như vậy thì thôi không trêu em nữa." Bây giờ Kỳ Minh Viễn mới thả cô ra, nãy giờ chẳng qua chỉ là đùa đùa cô ấy một tý. Hôm qua cô ấy cũng mệt chết rồi. Anh lâu lắm rồi không được "ăn thịt" nên tối qua có hơi mất kiểm soát, không tiết chế được. Bây giờ đúng là không dám trêu cô ấy quá, nếu không thì người chịu khổ có khi lại là bản thân mình. Sau đó anh mang ra một bộ quần áo ở nhà rộng rãi mà anh đã chọn cho cô, mặc lên giúp cô một cách nhẹ nhàng tình cảm.
Lăng Tử Yên mệt mỏi, mềm nhũn như một cục bông, căn bản là không muốn động đậy gì hết, dù sao tối qua hai người họ cũng đã làm những việc gì nên làm rồi, bây giờ cô cũng không cứng miệng nữa, lý do vừa cô la hét lên là vì vẫn chưa vượt qua được ám ảnh tối qua. Bây giờ cô ngoan ngoãn nằm đó để anh mặc quần áo hộ, sau khi anh mặc xong thì uể oải dang tay ra: "Ôm cái."
Nhìn bộ dạng nhõng nhẽo nũng nịu của cô ấy, anh thấy mủi lòng, vô cùng nghe lời vợ mà ôm cô lên đi vào phòng tắm, đặt cô bên cạnh bồn rửa mặt, cẩn thận chu đáo giúp cô lấy kem đánh răng.
Bây giờ Lăng Tử Yên mới thấy vừa ý, lấy bàn chải đánh răng từ tay anh ấy rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Sau khi làm xong thì hai người đi ra ngoài, mới đi được hai bước, Kỳ Minh Viễn không thể nào chịu được tốc độ đi chậm rì của cô ấy, liền bế người vợ bé nhỏ mệt rã rời kiểu công chúa đi xuống tầng.
Phòng ăn tầng một thoang thoảng mùi thức ăn thơm phức làm bụng Lăng Tử Yên kêu lên òng ọc vì đói cồn cào, cô nhịn không nổi mà nuốt nước bọt, "đói quá à!"
"Hi, chào buổi trưa, Kỳ Minh Viễn, Tử Yên!" Lạc Thanh Nhã đang ngồi trên ghế ăn bữa trưa một cách tao nhã.
"Tanh quá!" Hai người đi đến tầng một thì Lăng Tử Yên mới ngửi thấy mùi tanh của cá, cô nhau mày.
"Thật xin lỗi, tối qua tôi vẫn chưa ăn được sashimi nên sáng nay dậy đặc biệt lưu luyến nó. Tôi đã đi siêu thị mua cá hồi rồi mượn phòng bếp nhà cô để nấu, cô không để bụng chứ!" Lạc Thanh Nhã nhìn Kỳ Minh Viễn với Lăng Tử Yên với vẻ mặt hối lỗi.
"Em muốn ăn gì? Bây giờ anh nấu cho em ngay." Kỳ Minh Viễn nhìn trên bàn toàn là cá mà nhau mày.
"Em muốn ăn mì, là món mì lần trước mà chúng ta nấu ấy!" Lăng Tử Yên ngây thơ cười, nắm lấy cánh tay Kỳ Minh Viễn nũng nịu: "Chồng à anh mau nấu đi, vợ anh sắp chết đói rồi!"
"Nghịch ngợm!" Kỳ Minh Viễn đưa tay véo má cô một cái, trong lòng vui như mở hội, để cô ngồi xuống ghế rồi vừa cười vừa đi vào phòng bếp.
"Tôi không biết Kỳ Minh Viễn còn biết nấu ăn nữa đấy?" Sau khi Kỳ Minh Viễn đi, Lạc Thanh Nhã nhìn Lăng Tử Yên đầy ý khiêu khích, tôi chính là muốn ra dáng bà chủ trong nhà cô đấy.