"Em không nhớ rõ." Lạc Thanh Nhã giống như rất cố gắng suy nghĩ lại một chút, bất đắc dĩ cười cười với Kỳ Minh Viễn: "Rốt cuộc là em vừa mới nói những gì, em cũng không có một chút ấn tượng nào cả."
Kỳ Minh Viễn sẽ đến hỏi, đã nói lên là Lăng Tử Yên cũng không có nói lại với anh biết những lời mà cô ta mới vừa nói.
Trong lòng Lạc Thanh Nhã thầm cảm thấy may mắn, bây giờ cô ta cũng chưa có chuẩn bị sẵn sàng để tỏ tình với Kỳ Minh Viễn, anh và Lăng Tử Yên đang trong thời điểm mới kết hôn, không phải là lúc để cho cô ta tỏ tình, cho nên, cô ta giả vờ là mình cái gì cũng không nhớ rõ, lừa gạt cho qua là được.
"Vậy cô đi nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Trong lòng Kỳ Minh Viễn có chút cảm giác không thoải mái, vẫn luôn cảm thấy người bạn tốt trước mặt này, hình như là đang che giấu anh chuyện gì đó.
"Ngủ ngon!" Lạc Thanh Nhã mỉm cười tự nhiên như bình thường, nhìn Kỳ Minh Viễn cất bước đi về phía mình, cô ta biết, anh muốn đi xuống, đi gặp vợ của mình, cũng là tình địch của cô ta.
"Ngủ ngon!" Kỳ Minh Viễn vừa đi về phía cầu thang, vừa nói ngủ ngon với Lạc Thanh Nhã.
"Kỳ Minh Viễn!" Đúng lúc Kỳ Minh Viễn đi ngang qua bên cạnh mình, Lạc Thanh Nhã đột nhiên gọi anh lại.
Kỳ Minh Viễn dừng bước, nghiêng đầu nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.
"Lăng Tử Yên thật sự là cô ấy sao?" Lạc Thanh Nhã chỉ muốn biết cái vấn đề này, cô ta muốn biết được địa vị đối thủ của mình ở trong lòng anh.
"Đúng vậy." Kỳ Minh Viễn gật đầu.
"Cô ta là con riêng của nhà họ Lăng mà, mẹ của cô ta cũng không có mang họ Phương!" Đây là nghi ngờ của Lạc Thanh Nhã.
Kỳ Minh Viễn biết, chắc chắn là cô ta đã liên lạc qua với Ngạn Bắc, trong lòng lại càng thêm không vui, nói với Lạc Thanh Nhã: "Chuyện này không quan trọng, tôi biết cô ấy là người nào là được."
Ý kiến của những người khác, anh cũng không có hứng thú.
"Chúc mừng anh!" Lạc Thanh Nhã hiểu rất rõ Kỳ Minh Viễn, anh có chút tức giận là cô ta cảm nhận được ngay, vì thế tức thì cười với anh một tiếng, nụ cười chân thành: "Kỳ Minh Viễn, em cảm thấy vui mừng cho anh, giúp em nói tiếng xin lỗi với Tử Yên, hi vọng cô ấy có thể tha thứ cho việc tối nay em uống rượu say nên nói loạn!"
"Cảm ơn!" Kỳ Minh Viễn gật đầu, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng sau lưng cô ta: "Ngủ ngon!"
"Ngủ ngon!" Vẻ mặt của Lạc Thanh Nhã rất thản nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của Kỳ Minh Viễn, xoay người đẩy cửa phòng sau lưng ra đi vào.
Kỳ Minh Viễn đứng ở cửa, cho đến khi cửa phòng đóng lại, truyền đến tiếng cài nút khóa cửa, lúc này anh mới nhíu mày một cái, quay đầu nhìn phòng khách ở phía đối diện, anh nhớ rất rõ ràng, lúc anh ôm Lạc Thanh Nhã lên, lúc đi vào rõ ràng là phóng khách ở phía bên trái.
Kỳ Minh Viễn nghi ngờ đi tới, mở cửa phòng khách đầu tiên Lạc Thanh Nhã ở trước đây, liếc mắt lập tức thấy được chậu nước bị đá lăn ra trên sàn nhà, cả chậu nước đổ ụp lên trên thảm dê nhung.
Anh nhớ là lúc mình ôm Lăng Tử Yên rời đi, chậu nước này vẫn còn nguyên mà.
Là do lúc Lạc Thanh Nhã xuống giường không cẩn thận đụng phải, hay là...
Đụng phải chậu nước, sẽ đến mức đổ ụp sao?
Trong lòng Kỳ Minh Viễn hình như là nghĩ tới điều gì đó, rồi lại không muốn tin tưởng, nhíu mày đóng cửa phòng khách lại, nghĩ đến cô vợ nhỏ đang đợi mình ở trong phòng ngủ chính, Kỳ Minh Viễn quyết định vấn đề chậu nước, trước mắt có thể bỏ qua.
Mà trong khách phòng ở bên phải, Lạc Thanh Nhã tựa vào trên cánh cửa, nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, cô ta biết, anh vừa mới mở cửa phòng đối diện ra, như vậy, anh đã nhìn thấy chậu nước mà cô ta đã đá lăn ra?
Trong lòng Lạc Thanh Nhã thấy tức giận một trận, không nhịn được mắng: "Đáng chết!"
Lạc Thanh Nhã ở phòng khách trên tầng ba, vừa tức vừa hận, căn bản là không ngủ được, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ lập tức hiện ra những động tác nhỏ cưng chiều tối nay của Kỳ Minh Viễn đối với Lăng Tử Yên, đơn giản là ghen tỵ chết cô ta rồi.
Mà trong phòng ngủ chính ở tầng hai, lúc Kỳ Minh Viễn trở lại, Lăng Tử Yên đã tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, mới đẩy cửa ra, lập tức nhìn thấy Kỳ Minh Viễn cũng đang đẩy cửa phòng ngủ chính ra giống mình, thấy bộ quần áo anh mặc trên người không giống trước, cô cười cười nói: "Anh thay quần áo!"
"Ừ, đến phòng khách tắm rửa sạch sẽ." Kỳ Minh Viễn, nhướng mày đi về phía cô.
Phòng khách?
Lăng Tử Yên không khỏi cau mày lại, biệt thự này của anh có tầng hai là phòng của chủ nhân và phòng của đứa nhỏ, phòng khách chỉ ở trên tầng ba, mà Lạc Thanh Nhã thì sẽ ở trong khách phòng.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Lăng Tử Yên sinh ra một chút cảm xúc không vui, bĩu môi đi tới ngồi trên giường, cũng không có cởi giày ra mà nằm thẳng lên, vừa nhìn bóng lưng cũng biết là đang tức giận.
Kỳ Minh Viễn sửng sốt, đưa tay sờ sờ lỗ mũi, cô vợ nhỏ đây là làm sao vậy?
Nhưng rất nhanh Kỳ Minh Viễn đã hiểu được, cô bởi vì chuyện anh đi lên tầng ba nên thấy không vui, là bởi vì Lạc Thanh Nhã ở trên tầng ba.
Lạc Thanh Nhã xinh đẹp đó, tối nay đã bị cô để ý đến.
Sẽ để ý, cũng đã nói lên là cô quan tâm mình.
Trong nháy mắt tâm trạng của Kỳ Minh Viễn trở nên rất tốt, đi về phía đối diện cô, khom lưng, nhìn cô nhóc đang tức giận bĩu môi.
"Nhìn xem này, cái miệng này vểnh lên tới mức cũng có thể treo được một cái túi của em lên đó rồi đấy."Anh cười nói với cô, giọng nói vô cùng cưng chiều.
"Hừ!" Lăng Tử Yên hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu qua, không nhìn anh.
"Vợ à, đêm xuân ngắn ngủi, để thời gian lãng phí vào chuyện tức giận, cũng không được tốt lắm đâu!" Anh đưa tay đặt dưới nách cô, trực tiếp kéo người lên.
Lăng Tử Yên muốn giãy giụa, những sức lực của cô cũng không có một chút tác dụng nào đối với Kỳ Minh Viễn, anh duỗi tay ra đỡ hai bên người cô dưới cánh tay, giơ cô nhóc này lên thật cao, giống như là người lớn bế đứa nhỏ giơ lên thật cao vậy, dọa Lăng Tử Yên sợ đến mức oa oa kêu to.
"A..." Cô sợ đến mức kêu lên: "Kỳ Minh Viễn, anh làm cái gì vậy?"
Cô cũng phải nặng đến năm mươi cân đó, anh thế mà lại có thể dễ dàng giơ cô lên như vậy, đồng thời cũng dọa cô sợ rồi, khiến cho cô chú ý tới lực cánh tay của mình.
"Em cứ nói đi?" Kỳ Minh Viễn thả cô xuống, ôm thật chặt, một tay ôm ngang eo của cô, một tay nắm lấy bả vai của cô, cô thường thích mặc bộ đồ áo ngủ, bộ tối nay không có tay áo rộng thùng thình, lòng bàn tay của anh đặt ở trên bả vai cô, có thể cảm nhận được đầu vai bóng loáng mềm mại của cô, xúc cảm vô cùng tốt, khiến cho trái tim của anh thấy ngứa ngáy một chút.
Lăng Tử Yên mím môi nhìn người đàn ông của mình đang ôm chặt lấy cô, thời gian giống như là dừng lại, cô có thể nghe thấy rõ ràng nhịp đập trái tim của mình đang từ từ tăng nhanh.
Cuối cùng, cô dường như là đã nghĩ thông suốt cái gì đó, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt hiếm thấy.
Kỳ Minh Viễn bắt được một tia giảo hoạt trong mắt của cô, trong lòng đang nghi ngờ cô nhóc này lại đang suy nghĩ ý định gì trong đầu đây. Một giây kế tiếp hai tay của cô đã ôm lấy sau gáy anh, kéo đầu của anh xuống, Kỳ Minh Viễn không khỏi nâng khóe miệng lên, nhưng ngay sau đó, môi của cô đã đưa lên, đôi môi xinh xắn đáng yêu còn cắn một cái ở trên môi anh.
Vừa bắt đầu, môi của cô dùng sức cắn cũng không lớn, nhưng một giây kế tiếp, không biết là cô nhóc này lại nghĩ tới điều gì, mà lại tăng thêm sức lực, chỉ là cắn môi của anh có chút đau, nhưng mà cũng không đến mức không chịu được.
Sự nhiệt tình tối nay của cô, khiến cho tâm trạng của Kỳ Minh Viễn rất tốt, anh làm bộ muốn đổi khách làm chủ, lại bị cô tức giận giơ tay giữ lấy cổ của anh.
Kỳ Minh Viễn thấy khó hiểu, cô nhóc đã rời khỏi anh rồi, đôi môi vừa mới hôn anh vểnh lên, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong tức giận, còn có đôi mắt to đẹp kia nữa, đang hung hăng trừng mắt nhìn anh.
Kỳ Minh Viễn đang nghi ngờ không hiểu gì, không biết tối nay cô nhóc này làm sao, lại nghe thấy cô mở miệng, giọng nói mang theo sự hung ác mềm mại: "Không cho phép nhúc nhích, cho dù tiếp theo em có làm ra chuyện gì, anh cũng không được phép lộn xộn!"
Cô nhóc này đây là... Đây là muốn phản công anh sao?
Kỳ Minh Viễn bày tỏ rằng mình vô cùng vui lòng tiếp nhận, trên mặt cười đến mức vô cùng rực rỡ như được ý nguyện, nhướng mày với cô: "Được, nghe theo vợ yêu, coi như tối nay em có ăn anh, anh cũng sẽ ngoan ngoãn chui vào trong miệng em để cho em ăn đủ!"