“Anh lái xe theo phía sau tôi!” Sau khi Kỳ Minh Viễn đưa Lăng Tử Yên lên xe của mình mới nói với lái xe vẫn luôn đi theo ở bên cạnh họ.
“Vâng, ngài Kỳ!” Tài xế nhìn xe của Kỳ Minh Viễn thì biết thân phận của người này không đơn giản nên vội vàng cung kính trả lời.
Lúc này Kỳ Minh Viễn mới lên xe điều khiển xe rời khỏi vịnh Lạc Hà đi thẳng đến Hương Lan Uyển!
Lăng Tử Yên chiếc Maserati màu đỏ tím trong kính chiếu hậu đồng cảm: “Đêm nay cô Lạc thật đáng thương.”
“Cô ta quả thực rất đáng thương!” Kỳ Minh Viễn gật đầu trò chuyện với Lăng Tử Yên về Lạc Thanh Nhã: “Cha mẹ cô ta là giáo viên, có một năm lũ lụt cha của cô ta đã chết vì cứu một học sinh, mẹ của cô ta không chịu được sự đả kích đó nên cũng phát điên, cô ta chỉ có thể được gửi nuôi ở nhà của chú nên đã trở thành một đứa trẻ trong khu nhà của anh, từ nhỏ cô ta đã rất hiểu chuyện!”
“Vậy bây giờ cô ta thế nào?” Lăng Tử Yên chỉ muốn biết tình hình hiện tại của Lạc Thanh Nhã.
“Bây giờ cô ta làm việc cho anh, cô ta cũng giống như Hàn Thiệu Huy là cánh tay trái và tay phải của anh, năng lực làm việc rất mạnh!” Kỳ Minh Viễn nói, trong mắt cũng toát ra sự khen ngợi!
“Hóa ra cô ta giỏi như vậy!” Trong mắt Lăng Tử Yên cũng hiện lên vẻ bội phục, trên mặt lập tức hiện lên vẻ xấu hổ: “Đêm nay lúc cô ta ôm anh em đã rất không vui, sau đó cô ta còn nói hai người rất quen thuộc làm cho em cảm thấy rất khó chịu, em thật sự không thích cô ta nhưng sau đó cô ta uống say em lại cảm thấy mình quá hẹp hòi! Có phải là em rất xấu không!”
“Đồ ngốc!” Kỳ Minh Viễn nghe thấy cô nói như vậy, một tay điều khiển vô lăng tay còn lại sờ lên đầu cô.
Nghe thấy giọng điệu cưng chiều của anh Lăng Tử Yên cười, dáng vẻ nhỏ bé của cô làm cho lòng Kỳ Minh Viễn cảm thấy ngứa ngáy, nghĩ đến chuyện buổi chiều còn chưa làm xong trong lòng Kỳ Minh Viễn không kịp chờ đợi muốn chạy về nhà lột sạch cô rồi ăn vào bụng mới được xem như là thỏa mãn, vì vậy không khỏi tăng tốc.
Lúc về Hương Lan Uyển thì thời gian đã hơi trễ, Lạc Thanh Nhã vẫn còn say híp mắt tựa lưng vào ghế ngồi nhìn thấy Kỳ Minh Viễn thì cười ngây ngô.
Lăng Tử Yên rất mệt mỏi thế nhưng nghĩ đến chuyện đêm nay Lạc Thanh Nhã uống say, cô ta lại mặc chiếc váy dài như vậy đi ngủ chắc chắn sẽ không thoải mái, sau khi xuống xe cô bèn nói với Kỳ Minh Viễn: “Đêm nay em sẽ lau người cho cô ta, nếu không cô ta sẽ ngủ không thoải mái!”. Truyện Hài Hước
Kỳ Minh Viễn ôm Lạc Thanh Nhã từ trên ghế lái rồi gật đầu với Lăng Tử Yên: “Vợ à em vất vả rồi!”
“Bạn của anh cũng là bạn của em, anh không tiện chăm sóc cô ta nên hiển nhiên sẽ do em làm!” Lăng Tử Yên nở nụ cười tinh quái, lấy tiền từ trong ví của anh đưa cho tài xế rồi đưa tài xế ra ngoài!
Ba người đi lên tầng, Kỳ Minh Viễn ôm Lạc Thanh Nhã đi vào phòng dành cho khách ở trên tầng ba rồi khom người nói với cô ta: “Lạc Thanh Nhã, bây giờ hành động của cô không lưu loát cho lắm nên để Tử Yên lau người cho cô, như vậy lát nữa ngủ sẽ thoải mái hơn!”
“Cám ơn hai người!” Lạc Thanh Nhã cười với Kỳ Minh Viễn, trên mặt lộ ra một nụ cười ngây ngô.
“Đừng khách sáo!” Lúc này Kỳ Minh Viễn mới đứng thẳng người ôm Lăng Tử Yên hôn lên trán của cô: “Vợ à em vất vả rồi!”
“Không vất vả!” Lăng Tử Yên cười với anh rồi thúc giục: “Anh đi tắm đi!”
“Được, anh đi tắm trước, tắm xong anh sẽ tới tìm em!” Kỳ Minh Viễn cười sờ lên khuôn mặt của cô sau đó nhíu mày: “Sáng mai em có tiết thứ ba và thứ tư, chúng ta làm xong vận động mà chúng ta chưa hoàn thành vào buổi chiều, hử?”
Lăng Tử Yên thấy anh nhắc nhở như vậy thì nghĩ tới chuyện mà buổi chiều hai người suýt nữa đã hoàn thành, trên mặt nóng ran, anh vậy mà vẫn còn nhớ!
Trong nháy mắt cô trở nên thẹn thùng!
“Vợ à, em thật đáng yêu!” Kỳ Minh Viễn cười rồi vỗ lên mông đít nhỏ của cô, lúc này mới đi ra khỏi phòng dành cho khách để lại Lăng Tử Yên xấu hổ và tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng của anh!
Cho đến khi anh đóng cửa Lăng Tử Yên mới xoay người nói với Lạc Thanh Nhã: “Cô Lạc tôi đi lấy nước nóng đã!”
“Cám ơn cô!” Lạc Thanh Nhã nằm ở trên giường, mặc dù rất muốn tự mình rửa tắm rửa nhưng bây giờ có thể quang minh chính đại nô dịch tình địch nên cô ta không thể bỏ qua cơ hội này!
Lăng Tử Yên cũng không biết suy nghĩ của Lạc Thanh Nhã nên rất chăm chỉ đi lấy nước nóng, sau đó lại lấy khăn mặt sạch ở trong ngăn tủ bỏ vào trong chậu rồi bưng chậu nước đi tới cạnh giường Lạc Thanh Nhã để chậu nước ở dưới đất, cô thì ngồi ở bên cạnh giường vắt khăn lông lau mặt cho Lạc Thanh Nhã trước.
Trong lòng Lạc Thanh Nhã thầm mắng ngu xuẩn, cô không biết cô ta trang điểm sao? Chưa tẩy trang mà đã dùng khăn mặt lau cho cô ta quả nhiên là đồ đần, người như vậy sao có thể xứng với Kỳ Minh Viễn chứ!
Nhưng mà Lạc Thanh Nhã không biểu hiện ra ngoài để mặc cho Lăng Tử Yên giúp cô ta lau người, mãi cho đến khi đoán chừng Kỳ Minh Viễn sắp tắm rửa xong mới nhắm mắt lại cố ý thì thầm một cái tên: “Kỳ...Kỳ...Kỳ Minh Viễn…”
Bàn tay đang lau người của Lăng Tử Yên dừng lại, sao lúc này Lạc Thanh Nhã lại kêu tên của Kỳ Minh Viễn chứ!
Cô cầm khăn mặt nhìn Lạc Thanh Nhã chỉ thấy cô ta nhắm chặt hai mắt, một dòng nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra, miệng tiếp tục thì thầm một đoạn văn: “Viễn, Kỳ Minh Viễn...Em yêu anh anh có biết không? Người em yêu nhất là anh...Kể từ ngày em chuyển vào khu nhà đó em vừa thấy đã yêu anh...Nhưng em sợ hãi…”
Khăn mặt ở trong tay Lăng Tử Yên đột nhiên rơi xuống người Lạc Thanh Nhã!
Cô ấy đã nghe thấy gì?
Sau khi Lạc Thanh Nhã uống say đã kêu tên của Kỳ Minh Viễn, cô ta còn nói cô ta thích Kỳ Minh Viễn, từ khi chuyển vào khu nhà của quân đội đã bắt đầu vừa thấy đã yêu anh?
Không phải họ là bạn tốt sao? Sao cô ta lại yêu Kỳ Minh Viễn chứ?
Lăng Tử Yên vừa nghi ngờ vừa sợ hãi nhìn Lạc Thanh Nhã, cô ta tiếp tục nhắm chặt mắt thì thầm: ‘Thế nhưng Kỳ Minh Viễn em sợ anh không thích em, anh ưu tú như vậy còn em chỉ là một người bình thường, em sợ mình không xứng với anh nên không dám thổ lộ với anh vì sợ anh không thích em sau đó vĩnh viễn sẽ không gặp lại em cho nên em nghĩ ra một cách!”
“Đó là trở thành bạn tốt của Kỳ Minh Viễn đúng không?” Lăng Tử Yên vừa nghĩ đã hiểu được ý của Lạc Thanh Nhã, Lăng Tử Yên không thể không bội phục sự thông minh của Lạc Thanh Nhã.
“Năm đó có nhiều người thích anh như vậy nhưng anh lại không thích họ, ai đưa thư tình cho anh thì anh sẽ làm cho người đó xấu hổ, em sợ anh sẽ làm cho em xấu hổ vì vậy em tỏ ra vô cùng khôn ngoan ở trước mặt anh, anh thích gì thì em cũng sẽ thích, anh am hiểu cái gì thì em cũng sẽ cố gắng học tập, em muốn chúng ta có sở thích chung, em muốn trở thành bạn của anh, hồng nhan tri kỷ của anh, chỉ có như vậy thì em mới có thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh anh!”
“Em biết năm đó khi anh tới nước Anh trái tim của anh đã bị người khác cướp mất, đã nhiều năm như vậy mà anh vẫn luôn tìm kiếm người đó, em chúc mừng anh đã tìm được, năm năm rốt cuộc anh cũng đã tìm được người phụ nữ đã ở trong lòng anh năm năm…”
Lạc Thanh Nhã tiếp tục thì thầm, Lăng Tử Yên giống như nghe được tin tức doạ người bỗng nhiên từ trên giường đứng dậy!
“Cô nói gì?” Lăng Tử Yên lo lắng đến nỗi cả người run rẩy, giọng nói cũng trở nên không ổn định nhìn Lạc Thanh Nhã đang nằm ở trên giường với vẻ mặt bối rối.
Cô đã nghe thấy gì?
Không chỉ Lạc Thanh Nhã âm thầm thích Kỳ Minh Viễn nhiều năm mà năm năm qua Kỳ Minh Viễn vẫn luôn thích một người phụ nữ.
Lăng Tử Yên rất khẳng định năm năm qua cô không quen Kỳ Minh Viễn, điều này cũng đã nói rõ cô không phải là người phụ nữ kia, không phải là người phụ nữ mà Kỳ Minh Viễn đã thích năm năm!
Lúc này Lăng Tử Yên cảm thấy trái tim mình bị người ta hung hăng đâm cho một nhát dao, người đó chính là Kỳ Minh Viễn!
Vậy mà trong lòng anh lại có người khác, người mà anh thích lại là người khác!
Đã thích người khác tại sao lại còn đối xử với cô tốt như vậy?
Tại sao còn cưng chiều cô làm cho cô lầm tưởng rằng anh thích cô?