Gió biển buổi đêm có chút lớn, Lạc Thanh Nhã hưởng thụ cảm giác thoải mái mà gió biển mang đến, yêu cầu chính mình phải bình tĩnh, bình tĩnh!
Lăng Tử Yên và Kỳ Minh Viễn mới cưới, hai người đang trong thời điểm mặn nồng, nếu cô ta biểu lộ ra tình cảm của mình, sau này ngay cả làm bạn với Kỳ Minh Viễn cũng không thể.
Từ nhỏ cùng anh lớn lên, anh là mối tình đầu của cô ta, vậy mà có người lại tỏ tình với anh trước cô ta một bước, cô ta tận mắt nhìn thấy kết cục cuối cùng của người phụ nữ bụng dạ khó lường kia, cho nên cô ta hiểu rất rõ, trước khi anh thích mình, cô ta chỉ có thể làm bạn của anh.
Mấy năm nay, cô ta cũng làm được rồi, anh thích gì, cô ta cũng thích, anh giỏi gì, cô ta cũng dồn hết tâm trí đi học, trong nhóm bạn bè của bọn họ, bọn họ chỉ là anh em có sở thích và giá trị quan giống nhau.
Lại không ngờ đến, cô ta chỉ đi Dubai bàn chuyện làm ăn, quay trở về, anh đã trở thành chồng của người khác.
Cứ như vậy nhận thua à?
Từ trước đến nay Lạc Thanh Nhã cô ta không biết hai chữ nhận thua viết như thế nào!
Cho nên, cô ta sẽ không nhận thua, lấy tốc độ nhanh nhất điều chỉnh tốt cảm xúc, Lạc Thanh Nhã quay lại nhà hàng.
Kỳ Minh Viễn vẫn chưa quay lại, bò bít tết đã được đưa lên, Lăng Tử Yên liếm môi, nhìn xung quanh như đang tìm Kỳ Minh Viễn.
Lạc Thanh Nhã cũng nhìn xung quanh, lại không nhìn thấy Kỳ Minh Viễn, nhưng cô ta cũng không thể hiện ra một chút chán ghét Lăng Tử Yên, cô ta nói với chính mình, từ nay về sau, cô ta sẽ đối tốt với Lăng Tử Yên, hơn nữa còn phải cực kỳ tốt, khiến Kỳ Minh Viễn không tìm được sai lầm.
Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng, không hiểu biết kẻ địch của mình, sao có thể đánh bại?
Lạc Thanh Nhã tức thì cười đi qua, thấy Lăng Tử Yên đang nuốt nước miếng, cười nói: “Bít tết mang lên rồi, chúng ta ăn trước đi, cuộc gọi kia của anh ấy nhất định rất quan trọng, nếu không cũng không lâu như vậy.”
“Hay là đợi anh ấy đi!” Lăng Tử Yên không làm được chuyện ăn cơm trước mà không đợi Kỳ Minh Viễn, anh tốt với mình như vậy, cô phải đợi anh đến cùng ăn cơm.
Lạc Thanh Nhã bất đắc dĩ, giơ tay vẫy phục vụ, lập tức một phục vụ yên tĩnh chờ bên cạnh đi tới.
“Xin chào, xin hỏi cô cần gì?” Phục vụ cung kính lễ phép hơi khom lưng hỏi.
“Giúp tôi lấy một dụng cụ mở chai!” Lạc Thanh Nhã liếc mắt nhìn chiếc hộp tinh xảo bên cạnh, đáp.
“Xin chờ cho.” Phục vụ rất nhanh đi xuống, lát sau cầm một dụng cụ mở chai đi đến, mở nắp chai rượu cho Lạc Thanh Nhã.
Mai vừa mới mở ra, Kỳ Minh Viễn đã quay lại, Lăng Tử Yên vui vẻ đứng dậy, đến kéo tay anh: “Kỳ Minh Viễn anh về rồi, em sắp đói chết rồi!”
“Anh xin lỗi, em yêu.” Kỳ Minh Viễn lật tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, không e dè kéo người ôm vào lòng, bởi vì Lạc Thanh Nhã ở đối diện đang nhìn, anh bỏ đi xúc động hôn đôi môi anh đào của cô, hôn hôn đỉnh đầu cô, kéo tay cô cùng ngồi xuống.
Đối diện, Lạc Thanh Nhã đang đứng dậy, đổ rượu đỏ vào ly đế cao bên cạnh anh, động tác thành thạo, tư thế cao nhã, dễ nhận thấy cô ta thường xuyên rót rượu cho Kỳ Minh Viễn.
“Cảm ơn!” Đợi Lạc Thanh Nhã rót xong, Kỳ Minh Viễn cảm ơn cô ta.
“Đừng khách khí, chúng ta là ai với ai!” Lạc Thanh Nhã nhìn cô, trên mặt đều là ý cười, thu hồi tầm mắt, lui về tự rót rượu, sau đó mới một bộ dạng quan tâm Lăng Tử Yên, đứng lên, nói với Lăng Tử Yên: “Thật xin lỗi, cô Lăng, trước nay đều là tôi và Kỳ Minh Viễn hai người uống rượu, nhất thời quên mất cô!”
“Không sao.” Lăng Tử yên không hề để ý nhìn Lạc Thanh Nhã, bộ dạng một chút cũng không để trong lòng.
Lạc Thanh Nhã trong lòng thầm hận, cô vô tâm vô phế như vậy, không nghe ra ý tứ xa lánh trong lời của mình, xem ra tối nay cô ta phải tìm một cơ hội, để cô rõ ràng tình cảm của bản thân với Kỳ Minh Viễn mới được, một khi cô biết được giữa mình và Kỳ Minh Viễn có ái mộ giữa nam và nữ, nha đầu ngốc này còn không để ý đến chết?
Một khi cô bắt đầu để ý, nhất định sẽ cãi nhau với Kỳ Minh Viễn, bọn họ là cưới chớp nhoáng, Kỳ Minh Viễn có thể có bao nhiêu tình cảm với cô, cãi nhau thì xong rồi, nhanh chóng tách ra cũng là đương nhiên.
“Để tôi.” Ngay khi Lạc Thanh Mỹ cầm chai rượu rót cho Lăng Tử Yên, Kỳ Minh Viễn lấy đi chai rượu từ trong tay cô ta: “Tử Yên không biết uống rượu, tôi dạy cô ấy.”
Lần trước cô ở trong quán bar, mới uống hai chai bia đã say, anh phải chầm chậm rèn tửu lượng của cô mới được.
“Tôi lại không biết, hóa ra cậu Kỳ lại săn sóc như vậy!” Lạc Thanh Nhã cười trêu chọc Kỳ Minh Viễn, sau đó ngồi về ghế của mình, nhìn Kỳ Minh Viễn rót rượu cho Lăng Tử Yên, cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Trong lòng Lạc Thanh Nhã lại là một trận bi thương, cô ta rót rượu cho anh, anh lại rót rượu cho Lăng Tử yên, hồn nhiên quên cô ta cũng là phụ nữ, cũng cần thân sĩ phục vụ?
Vẫn là mấy năm nay, cô ta đã quen rót rượu cho anh, anh cảm thấy anh rót rượu cho mình thì được, anh rót rượu cho cô ta thì không được?
“Em muốn ăn bò bít tết trước.” Lăng Tử Yên nhìn thấy Kỳ Minh Viễn rót rượu nho đỏ tươi vào ly đế cao trong tay mình, nhưng không định uống, cười tủm tỉm theo sát anh nói cô muốn ăn bò bít tết trước, thật sự là đói bụng lắm.
“Ừ, ăn bò bít tết trước, bụng rỗng uống rượu không tốt,” Kỳ Minh Viễn cười đặt ly rượu xuống giá, biểu cảm ôn nhu nhìn cô: “Mau ăn đi, sắp lạnh cả rồi.”
Lăng Tử Yên mới cầm dao nĩa lên, nhanh chóng ăn.
Kỳ Minh Viễn nhìn động tác cô nhanh chóng cắt bò bít tết, ăn bò bít tết, trong mắt đều là cưng chiều.
Lạc Thanh Nhã ở ngoài nhìn thấy có chút ngượng ngùng, thấy Kỳ Minh Viễn cũng đang nhìn cô, trong mắt đều là cưng chiều, trong lòng Lạc Thanh Nhã một trận căm ghét, liền hảo tâm mở miệng nhắc nhở Lăng Tử Yến: “Cô Lăng, đây là nhà hàng Tây.”
“A?” Lăng Tử yên ngẩng đầu, tuy rằng là giáo viên tiểu học quý tộc, Lăng Tử Yên cũng từng học qua lễ nghĩa trên bàn ăn, cô rất chắc chắn tốc độ ăn của mình không tính là nhanh, ăn như hổ đói bất chấp hình tượng, cô chắc chắn không có, vì thế cầm dao nĩa, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lạc Thanh Nhã.
“Ăn chậm một chút, nhai kỹ nuốt chậm mới tốt cho tiêu hóa.” Lạc Thanh Nhã phải vô cùng thân thiết, giống bộ dạng chị gái quan tâm em gái.
“À, không sao, chức năng dạ dày của tôi cực kỳ tốt.” Lăng Tử Yên không kề nghĩ nhiều, vô tâm vô phế cười cười, tiếp tục cắt thịt bò, ăn thịt bò, động tác sạch sẽ lưu loát, mặc dù không phải thong dong tao nhã, không nhanh không chậm, nhưng cũng tự tạo thành một sự hồn nhiên nhanh nhẹn đáng yêu.
“Đây cũng không phải đám tiệc gì, ăn cơm mà thôi, tùy tính là được.” Kỳ Minh Viễn cầm lấy rượu đỏ bên cạnh uống một ngụm, cảm thấy dáng vẻ ăn cơm của vợ mình rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng không đủ.
Trong lòng Lạc Thanh Nhã, lại bị tổn thương nặng, không nói chuyện, cầm lấy dao nĩa, ưu nhã cắt một miếng thịt bò, nhưng một chút khẩu vị cũng không có, lại không muốn khiến bản thân quá ngượng ngùng, tức thì cho miếng thịt bò vào trong miệng, nhạt như nước ốc.
Nhìn thấy bò bít tết bên cạnh có khoai tây, trong lòng Lạc Thanh Nhã lại sinh ra tính toán, trực tiếp dùng nĩa múc một miếng khoai tây, để vào trong đĩa của Kỳ Minh Viễn, thấy anh nghi hoặc nhìn qua, cô ta cười có chút làm nũng: “Em không thích ăn khoai tây, trước đây đều là anh ăn giúp em.”
“Nhưng cô dùng nĩa của mình múc khoai tây!” Nói xong Kỳ Minh Viễn liếc nhìn cái thìa ở bên cạnh, dùng ánh mắt nói với Lạc Thanh Nhã, trước đây cô ta đều dùng thìa mà cô ta chưa sử dụng múc khoai tây cho anh.
Trên mặt Lạc Thanh Mỹ trong nháy mắt lộ ra một tia xấu hổ, rồi sau đó cười xin lỗi: “Em cũng không có bệnh, ăn nước bọt của em sẽ không làm sao.”
“Xin lỗi!” Kỳ Minh Viễn chỉ có hai chữ, sau đó giơ tay vẫy phục vụ: “Làm phiền cậu, lấy thêm một phần bò bít tết, tám phần chín, phần này bỏ đi.”
“Không sao!” Lăng Tử yên ở một bên đã xử lý xong miếng bò bít tết, cười với bồi bàn: “Tôi có thể ăn, tôi vẫn chưa ăn no, đừng lãng phí, lãng phí đáng xấu hổ!”
Ánh mắt Kỳ Minh Viễn bất đắc dĩ, lại cưng chiều nhìn cô, quay đầu nói với bồi bàn: “Vậy thêm một phần, phần này giữ lại!” Sau đó dùng dao nĩa chuyển miếng thịt bò trước mặt sang đĩa của cô, trực tiếp để bồi bàn mang đĩa có khoai tây của Lạc Thanh Nhã xả xuống.
Mặt Lạc Thanh Nhã trong nháy mắt biến đen.