"Bé Yên, em gái con có đứa bé của nhà họ Chung, cha cám ơn con thành toàn. Con là đứa bé ngoan, cha biết rõ." Lăng Sở Tiêu dứt lời lại nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: “Kỳ Minh Viễn, tôi giao nó cho cậu, đứa nhỏ này số khổ, cậu đồng ý với tôi nhất định phải chăm sóc cho nó thật tốt."
Lăng Tử Yên quay người, mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng không có nói thành lời, Kỳ Minh Viễn ở bên cạnh đã mở cửa của nhà họ Lăng ra.
Lăng Sở Tiêu nhìn Lăng Tử Yên, luôn có một loại cảm giác, kể từ giây phút đứa nhỏ ấy bước qua cánh cửa này thì sau này sẽ không bao giờ trở về cái nhà này nữa, trong lòng của ông ta cảm thấy rất áy náy, trước lúc Kỳ Minh Viễn đưa Lăng Tử Yên rời khỏi đây, lên tiếng lần nữa: “Đã trở về, thì đi thăm bà của con đi, ăn cơm trưa xong rồi hẵng đi!"
Nhắc đến bà nội, trong nháy mắt Lăng Tử Yên không muốn rời đi nữa.
Cái nhà này, cô có thể buông xuống tất cả mọi người, duy nhất không bỏ xuống được, chỉ có bà nội, liền ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: “Bà nội rất thương em, chúng ta lên nói chuyện với bà đi."
Kỳ Minh Viễn nhìn biểu cảm của cô, liền biết bà nội cô là người duy nhất cô không thể nào buông xuống được.
Xem ra, bà nội của cô đối xử với cô rất tốt, Kỳ Minh Viễn gật đầu với cô: “Chúng ta đi thăm bà nội một chút."
Lăng Tử Yên cười với anh một cái, quay người nói với Lăng Sở Tiêu: “Cha, con lên lầu thăm bà nội một cái!"
Lăng Sở Tiêu gật đầu, nhìn hai người bọn họ đi lên lầu.
Bà nội Lăng Tử Yên là Dương Thư Huệ đã từng là một quân y, Lăng Tử Yên một đường dẫn Kỳ Minh Viễn lên lầu, một bên giới thiệu bà với Kỳ Minh Viễn: “Lúc em vừa về nhà, bà nội rất đau lòng cho em, lúc dì Vệ cắt xén tiền sinh hoạt của em bà còn đứng ra nói dì Vệ... Chỉ tiếc, sau đó bà nội trúng gió, ngã từ trên cầu thang xuống, cả người bị liệt, đầu óc cũng không còn minh mân, có lúc nhận ra em, lại có lúc không nhận ra, có lúc bà nội gọi tên một ai đó, nhưng mà em không nghe ra là ai!"
Cô nói rất nhỏ nhẹ, ngoại trừ hai người, không có người nghe được, Kỳ Minh Viễn nghe suốt dọc đường, thẳng đến khi cô dừng lại trước cánh cửa phòng.
"Phòng của bà nội ở đây." Lăng Tử Yên đẩy cửa phòng ra, từ phía trong cửa truyền ra một làn hương hoa thơm ngát, không hề có mùi khó chịu của phòng bệnh cho người già.
Kỳ Minh Viễn nhíu mày, không nghĩ đến Vệ Tư Dung lại đối xử với bà nội của Lăng Tử Yên tốt như vậy.
"Dì Trương." Lăng Tử Yên đẩy cửa phòng đi vào, sau khi nhìn thấy người đang cho Dương Thư Huệ ăn cơm, thân thiết gọi một tiếng: “Khổ cho dì rồi, đây là chồng của con, họ Kỳ."
"Xin chào cậu Kỳ!" Dì Trương cung kính gật đầu với Kỳ Minh Viễn: “Cô Lăng à, cô đã trở về thì hãy nói chuyện với bà chủ đi, tôi đi ra ngoài trước."
"Cám ơn dì." Lăng Tử Yên nói lời cảm ơn với bà ấy, sau khi dì Trương rời khỏi, Lăng Tử Yên mới giải thích: “Là em thuê dì Trương đến chăm sóc cho bà nội."
"Khó trách!" Kỳ Minh Viễn lúc này mới loại bỏ nghi ngờ trong lòng, trong lòng cũng yêu thương cô, kéo tay cô, ngồi vào đầu giường bên cạnh Dương Thư Huệ, nói với bà ấy: “Bà nội, con tên là Kỳ Minh Viễn, là cháu rể của ngài."
Dương Thư Huệ mới ăn xong, đang muốn ngủ một chút, còn chưa ngủ, bỗng nghe thấy một giọng nói rất êm tai đang nói chuyện với bà, bà bèn mở to hai mắt, hai mắt đục ngầu, nhìn người trẻ tuổi tuấn dật trước mắt, rất khẳng định mình không biết anh, khi quay đầu nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh anh thì lập tức cười lên.
"Quân Dao, cuối cùng con cũng trở về rồi sao?" Dương Thư Huệ kích động, mấy nếp nhăn trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, bàn tay đầy nếp nhăn duỗi về phía Lăng Tử Yên.
Lăng Tử Yên đưa tay nắm chặt bàn tay già nua của bà nội, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía bà rồi hỏi: “Bà nội ơi, Quân Dao là ai vậy?"
"Quân Dao không phải chính là con sao." Dương Thư Huệ cười lên: “Cái đứa nhỏ này, thật là nghịch ngợm, trước kia luôn luôn lấy ống tiêm của mình mang đi chơi, ha ha ha..."
Lúc này Lăng Tử Yên mới nhớ tới đêm qua, Kỳ Minh Triết đã từng hỏi cô, có biết tung tích của cô mình hay không, hôm nay bà nội lại nói với cô những lời nói khó hiểu như vậy, có thể thấy được, chắc là bà nội đã nhầm tưởng cô thành cô ấy rồi.
Vì thế nên cô rất phối hợp nói với Dương Thư Huệ: “Đúng vậy nha, đó chính là chuyện hồi nhỏ của con nha, mẹ còn nhớ thật là rõ nha!"
"Đương nhiên nhớ kỹ rồi, con là cục cưng nhỏ bé của mẹ, sao mẹ lại có thể quên chuyện hồi nhỏ của con được chứ, những năm qua con sống có tốt không? Vị này là chồng của con sao?" Dương Thư Huệ dứt lời nhìn về phía Kỳ Minh Viễn: “Cậu bé này không tệ, con xem, duyên phận do trời, người kia không cần con, chắc chắn sẽ có người tốt hơn chờ con."
"Đúng, duyên phận do trời, tự có tốt hơn thuộc về con." Lăng Tử Yên quay đầu nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, đột nhiên giây phút này cảm thấy, trước đây không phải Lăng Tuyết Lan cướp đi Chung Khải Trạch, mà là cho cô một cơ hội nhìn rõ bản chất con người Chung Khải Trạch, nếu không nhờ Lăng Tuyết Lan thì chưa chắc cô gặp được Kỳ Minh Viễn.
"Mẹ nói đúng, duyên phận do trời." Kỳ Minh Viễn rất phối hợp với Lăng Tử Yên, diễn một vở kịch trước mặt bà nội, trong lòng lại đang suy tính một việc khác.
Tuy nói cháu gái giống cô, nhưng không thể có khả năng giống nhau như đúc, cho dù đầu óc Dương Thư Huệ không rõ ràng, cũng hẳn là nghe thấy ngay từ lúc đầu cô đã gọi bà à bà nội, nhưng bà ấy lại nhầm Lăng Tử Yên thành con gái ruột của mình, nhất định là du Lăng Tử Yên thật sự rất giống với người cô ruột đó.
Theo lý, nhưng người phụ nữ truyền thống như Dương Thư Huệ, không thể nào chào đón cô con gái tư sinh của chồng mình, ở thời đại của bà, thân phận của kẻ thứ ba rất bị coi thường, con gái tư sinh càng không thể ngẩng đầu lên được, nhưng Dương Thư Huệ lại sủng ái Lăng Tử Yên như thế.
Điều này nói rõ, nhất định là Dương Thư Huệ biết cái gì đó, chỉ tiếc là bây giờ đầu óc của bà đã không còn minh mẫn, Kỳ Minh Viễn quyết định, sau khi trở về sẽ tra rõ chuyện của cô Lăng Tử Yên.
Hai người giả vờ như con của Dương Thư Huệ, nói chuyện với bà thật lâu, thẳng đến khi Lăng Sở Tiêu sai người đến gọi bọn họ đi ăn cơm thì, bọn họ mới xuống dưới.
"Mẹ cũng muốn đi." Dương Thư Huệ nói: “Đã thật lâu mẹ không có ăn cơm chung với các con rồi, hôm nay em gái của con trở về, cho dù thế nào mẹ cũng muốn ăn một bữa cơm đoàn viên với cả nhà, chỉ tiếc ông già kia không ở đây, không thấy được con cái trở về!" Một câu tiếp theo tràn ngập tiếc hận.
"Cha, cứ để bà nội ăn cơm chung với chúng ta đi, con sẽ chăm sóc bà!" Lăng Tử Yên không nỡ để bà nội khổ sở.
"Được!" Lăng Sở Tiêu đành phải đồng ý, gọi người làm đến, chuyển bà lên xe lăn chuyên dụng, để bà nằm nghỉ ngơi rồi cẩn thận di chuyển xuống lầu, đưa đến bên cạnh bàn ăn cơm.
Bởi vì có thêm Dương Thư Huệ, bởi vậy bầu không khí cũng tạm được, Lăng Tử Yên vừa ăn cơm, một bên cho chăm sóc cho bà lão, Dương Thư Huệ già rồi, nên cũng không ăn gì nhiều, cứ nhìn Lăng Tử Yên một lúc, rồi lại nhìn sang Kỳ Minh Viễn, cười đến rất hài lòng!
Ăn xong cơm tối, hai người đưa Dương Thư Huệ trở về phòng, lại cùng bà nói chuyện một lúc, Dương Thư Huệ đã ngủ thiếp đi.
Lăng Tử Yên đắp kín chăn màn cho bà, đau lòng nhìn một lúc, nghĩ đến còn có dì Trương giúp cô chăm sóc bà, cũng yên lòng rời khỏi với Kỳ Minh Viễn.
Lầu một chỉ có Lăng Sở Tiêu, lúc Lăng Tử Yên đi xuống, chào hỏi với ông ta một câu: “Cha, chúng con quay về đây."
"Bé Yên, là cha có lỗi với còn, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Bé Lan đang có đứa bé, con thông cảm cho con bé nhiều hơn." Lăng Sở Tiêu đứng dậy, tự mình đưa bọn họ tới cửa, giọng nói mang vẻ khó xử.
"Con rất khỏe!" Vẻ mặt Lăng Tử Yên bình thản nói với Lăng Sở Tiêu nói: “Cha yên tâm."
"Các con trên đường đi thong thả, có rảnh thì qua đây ăn bữa cơm." Lăng Sở Tiêu nói là có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm, cũng đã ngầm hiểu là Lăng Tử Yên sẽ không bao giờ quay trở về.
"Nếu như sau này rảnh rỗi thì con sẽ về thăm bà nội, cha." Lăng Tử Yên cũng nói, cô có thể không thăm Lăng Sở Tiêu và Vệ Tư Dung, nhưng mà bà nội là người cô không thể bỏ xuống được.
"Một khi có cơ hội, cha sẽ gọi cho con!" Lăng Sở Tiêu đương nhiên hiểu rõ câu cuối này của Lăng Tử Yên là báo cho ông ta biết khi Vệ Tư Dung và Lăng Tuyết Lan không ở nhà, cô hi vọng ông ta sẽ thông báo cho cô đến thăm bà nội, bèn cam đoan với cô.
"Con đi đi. Tạm biệt!"
"Tạm biệt!" Thái độ của Kỳ Minh Viễn cũng rất lãnh đạm, nắm tay Lăng Tử Yên lên xe.
Hôm nay không có ngủ trưa, sau khi lên xe, Lăng Tử Yên liền ngủ mất, Kỳ Minh Viễn thì đeo Bluetooth lên, bám vào nút gọi điện: “Tra về chuyện của em gái Lăng Sở Tiêu."