Nụ hôn của anh khiến thân thể Lăng Tử Yên cứng đờ, một giây sau, giọng nói của anh truyền từ sau tai tới: “Đừng sợ.”
Anh nói chuyện, đồng thời hơi nóng phả vào sau tai cô, tê dại ngứa ngáy.
Tim Lăng Tử Yên bắt đầu đập nhanh hơn, cả người căng thẳng không thôi. Tay Kỳ Minh Viễn lại nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, trong lòng bàn tay anh rất nóng, kề sát da thịt chỗ eo cô, chỗ bị chạm vào như dấy lửa!
Cô không từ chối, môi Kỳ Minh Viễn lại rơi vào sau tai cô một lần nữa, hôn viền tai của cô, trượt xuống thùy tai đáng yêu, há miệng, răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn trân châu mềm nhẵn!
Cô không từ chối, anh cũng không muốn để mình chịu khổ, vừa hôn cái cổ non mịn của cô vừa dịu dàng hỏi ý kiến cô: “Vợ, có thể chứ? Hửm?”
Giọng nói của anh khàn khàn, mang theo mị hoặc, khiến Lăng Tử Yên hơi bị lạc vào trong, trong lúc này muốn từ chối, nhưng không nỡ mất đi cảm giác anh hôm mình hôn mình như vậy, cũng không lập tức đáp lại.
Kỳ Minh Viễn lại nở nụ cười, xoay người cô lại: “Em không trả lời, anh coi như em ngầm đồng ý rồi!”
Nghe thấy thế, Lăng Tử Yên vội vàng lắc đầu, vươn tay ngăn cản anh muốn đè lên, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: “Cho em thêm chút thời gian, có được không?”
“Vậy phải bao lâu? Bao lâu em mới đồng ý!” Anh vươn tay ôm cô, cò kè mặc cả: “Anh đồng ý với em cũng được, nhưng em cho thời hạn đi!”
Cơ thể Lăng Tử Yên cứng ngắc bị anh ôm, suy tư một lát, lúc này mới mở miệng: “Vậy đợi hôn lễ đi, đêm hôn lễ có được không?”
“Vậy thì nghe lời vợ!” Kỳ Minh Viễn cảm thấy mình có thể mau chóng chuẩn bị hôn lễ, mỗi lúc trời tối ôm vợ trong ngực, lại đè cô ra, cả thế giới đều không có chuyện gì hoàn mỹ hơn rồi.
Lúc này Lăng Tử Yên mới yên tâm, cảm thấy mệt mỏi, vươn tay che miệng ngáp một cái, Kỳ Minh Viễn thấy thế ôm lấy cô nằm xuống, ôm người vào trong ngực: “Thời gian không còn sớm nữa, ngoan, ngủ đi!”
“Ngủ ngon!” Lăng Tử Yên nhìn anh, đôi mắt trở nên dịu dàng.
“Chỉ có ngủ ngon thôi sao?” Kỳ Minh Viễn nhớ tới tối nay khi mình gọi điện cho cô, câu nói cuối cùng của cô mang theo chút kinh ngạc vui mừng, anh rất muốn nghe cô gọi một lần trước mặt anh.
“Ngủ ngon, Kỳ Minh Viễn...”
“Kỳ Minh Viễn?” Kỳ Minh Viễn nhíu mày nhắc nhở cô.
“Được rồi!” Lăng Tử Yên cười rộ lên, có chút xấu hổ, mắc cỡ ngại ngùng mở miệng: “Chồng ngủ ngon!”
“Vợ ngủ ngon!” Lúc này Kỳ Minh Viễn mới hài lòng, hôn lên môi cô một cái, sau đó mới buông cô ra tìm điều khiển từ xa tắt đèn đi.
Từ trước tới nay chất lượng giấc ngủ của cô vẫn luôn rất tốt, nhắm mắt lại chưa tới một phút, Kỳ Minh Viễn đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, lại qua thêm một phút, có thể chắc chắn cô nhóc này ngủ say rồi.
Kỳ Minh Viễn vươn tay tìm điều khiển từ xa, bật đèn, cô vợ nhỏ còn đang ngủ say bên cạnh anh. Cô nhóc này, đúng là ngủ thiếp đi Thiên Lôi đánh cũng không tỉnh lại!
Nhưng mà đang rất tốt không phải sao?
Kỳ Minh Viễn đắc ý cầm lấy di động của mình, nằm xuống, mở cameras trong di động, chọn hình thức tự chụp, ôm lấy vợ cười thỏa mãn với cameras, chụp liên tục mấy bức. Cuối cùng anh chọn một bức ảnh hài lòng nhất, cộng thêm ảnh chụp đăng ký kết hôn anh chụp lúc cô và Ngải Tịnh Kỳ đi dạo phố, cùng đăng lên trên trang cá nhân của mình.
Nội dung bài đăng chỉ có một câu: Xuỵt, vợ tôi đang ngủ!
Sau đó anh mới tắt điện thoại, ôm cô vợ nhỏ tắt đèn đi ngủ!
Đêm nay Lăng Tử Yên mơ giấc mơ rất đẹp, trong mơ cô và Kỳ Minh Viễn giống như quen nhau từ nhỏ. Hai người cùng ngồi bánh xe Ferris, lúc bánh xe chuyển động tới vị trí cao nhất, anh hôn cô, sau đó anh nói đó là nụ hôn đầu tiên của anh, cô thẹn thùng nói, cô cũng vậy...
Tất cả giấc mơ đều ngọt ngào, khiến cô không muốn tỉnh dậy.
Sáng sớm Kỳ Minh Viễn đã tỉnh dậy, thấy cô còn chưa tỉnh ngủ, khóe miệng còn hơi cong lên, vừa nhìn là biết đang mơ chuyện gì đó vui vẻ. Anh không khỏi cẩn thận hôn lên trán cô, sợ đánh thức cô dậy, cũng không quá làm càn, sau khi hôn xong bèn ôm cô, lẳng lặng đợi cô tỉnh lại.
Lăng Tử Yên ngủ thẳng tới lúc tự tỉnh, chín giờ sáng mở to mắt, tinh thần no đủ trước sau như một. Cô nằm trên giường duỗi lưng, nắm tay nhỏ đánh trúng thứ gì đó, cô vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Kỳ Minh Viễn đang vươn tay xoa mũi mình.
“Em xin lỗi, đánh trúng anh rồi à?” Lăng Tử Yên vội vàng vươn tay muốn xoa mũi giúp anh.
Kỳ Minh Viễn không đau, động tác xoa mũi chỉ là hấp dẫn cô vội tới xoa giúp mình. Cho nên khi bàn tay mềm mại day nhẹ, chạm nhẹ tới chóp mũi của mình, trong lòng Kỳ Minh Viễn có chút đắc ý vì gian kế thực hiện được!
“Còn đau không?” Lăng Tử Yên xoa nhẹ một lát, lo lắng mở miệng hỏi anh.
“Không đau.” Kỳ Minh Viễn nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần. Trọng tâm của cô không ổn định, ngã lên người anh. Bàn tay anh thuận thế ôm lấy eo cô, tâm trạng rất tốt nói: “Vợ, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” Lăng Tử Yên cũng chào buổi sáng với anh, do dự mấy giây, vẫn bổ sung thêm một câu: “Chồng.”
“Rất ngoan, đây là muốn thưởng rồi!” Kỳ Minh Viễn dứt lời liền ngẩng đầu, ngậm chặt lấy môi cô.
Đây là lần đầu tiên Lăng Tử Yên ở phía trên bị anh hôn, cô muốn né tránh theo bản năng, nhưng bị anh đoán trúng tâm tư, một tay chế trụ gáy cô, đè cô xuống, cô không có biện pháp thoát thân, đành phải đón nhận, cuối cùng không tự chủ được đáp lại!
Kỳ Minh Viễn biết mình không thể nghịch lửa, đồng ý không chạm vào cô, thì không thể chạm vào cô. Bởi vậy trước khi mình không khống chế được sẽ buông cô ra, chỉ có thể thở hổn hển ôm cô, một lúc lâu sau mới nói: “Đứng dậy đi, ăn bữa sáng xong chúng ta đến nhà cha vợ.”
Lúc này Lăng Tử Yên mới nhớ tới, hôm nay bọn họ phải về nhà họ Lăng, cô căng thẳng từ trên người anh ngồi xuống, lúc dời chân qua người anh, mũi chân giống như đụng phải thứ gì đó. Lăng Tử Yên vô cùng nghi ngờ, nhìn theo mũi chân của mình, chỉ trong nháy mắt đỏ mặt xấu hổ, vội vàng xin lỗi sau đó nhanh chóng xuống giường!
Anh vậy mà, vậy mà...
Lăng Tử Yên xấu hổ không thôi, chạy vào trong phòng tắm giống như chạy trốn!
Kỳ Minh Viễn lại cười rộ lên, bộ dạng vô cùng bất đắc dĩ, vẫn đợi cô rửa mặt xong đi ra khỏi nhà tắm. Lúc này anh mới đứng dậy, ánh mắt xấu xa nhìn cô, cô nhóc xấu hổ vội vàng trốn vào phòng để quần áo!
Tâm trạng của Kỳ Minh Viễn rất tốt đi xuống giường, đi tắm nước lạnh trước. Lúc ra ngoài thì không thấy cô, lại đến phòng để quần áo, cũng không thấy ai, cho nên anh lấy một bộ đồ mặc vào, xuống lầu tìm vợ.
Mới đi tới ngã rẽ cầu thang, lập tức ngửi được mùi thơm của thịt xông khói.
Kỳ Minh Viễn biết cô đang ở phòng bếp, ánh nắng tươi sáng vào sáng sớm, vợ đang làm bữa sáng cho mình, cảm giác như vậy thực hạnh phúc!
Tâm trạng Kỳ Minh Viễn rất tốt đi xuống lầu, cất bước đi tới phòng bếp. Thấy cô đeo tạp dề màu xanh nhạt, quay lưng về phía mình, đang dùng xẻng lật thịt xông khói, anh lập tức đi qua, khom người ôm lấy cô, cánh tay có lực ôm lấy cô: “Vợ, sáng nay ăn gì thế?”
Nói dứt lời, anh không quên hà hơi vào viền tai mẫn cảm của cô, cô nhóc này lập tức đỏ mặt tới tận mang tai, vô cùng quyến rũ.