“Vợ.” Kỳ Minh Viễn ôm cô vào lòng, anh suy nghĩ rất lâu, gọi cô là Tử Yên, anh không muốn gọi cô là Ái Vi, sợ cô suy nghĩ miên man. Cuối cùng quyết định gọn gàng dứt khoát nhất, gọi vợ. Sau đó anh ôm chặt lấy Lăng Tử Yên, đặt cằm mình lên đầu cô, ngửi mùi thơm trên tóc cô, hỏi cô: “Em tin tưởng anh không?”
Lăng Tử Yên đột nhiên bị anh ôm, vốn có chút không được tự nhiên, bây giờ lại đột nhiên nghe anh mở miệng gọi mình là vợ, cả người càng không được tự nhiên không biết nên để tay chỗ nào, suy nghĩ trong đầu rất lâu, lúc này mới mở miệng: “Đương nhiên là tôi tin anh rồi.”
“Như vậy bây giờ chúng ta đi trước nhé, đi làm chuyện kế tiếp chúng ta phải làm!” Theo ý anh, mau chóng đi chuẩn bị một cái nhẫn cưới cho cô, là chuyện quan trọng nhất trước mắt. Anh buông cô ra, nắm lấy tay cô, muốn dắt cô đi tới chỗ xe mình.
“Nhưng mà chuyện của Tịnh Kỳ...” Lăng Tử Yên không bước đi, khó xử nhìn người đàn ông mình có thể dựa vào duy nhất lúc này, đôi mắt tràn ngập chờ mong. Theo ý cô, trước mắt không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện của Ngải Tịnh Kỳ.
“Xuỵt!” Kỳ Minh Viễn dừng bước, vươn ngón trỏ ra nhẹ nhàng chạm lên môi cô: “Chuyện của cô ấy không vội, chuyện của chúng ta mới là lửa sém lông mày!”
Dưới cái nhìn của Kỳ Minh Viễn, trước mắt không có chuyện gì quan trọng hơn chuẩn bị nhẫn cưới cho cô. Anh thật sự phải cảm ơn Ngải Tịnh Kỳ, nếu không phải cô ấy chất vấn mình, anh sẽ không nhớ tới.
Kỳ Minh Viễn không cho phép Lăng Tử Yên kháng nghị, kéo tay cô đi thẳng về phía xe anh.
Lăng Tử Yên nhìn người đàn ông nắm tay mình, dáng người anh cao to, bóng dáng cao lớn, bị anh nắm lấy tay, nhìn sau lưng anh khiến cô cảm thấy rất an tâm, đột nhiên cảm thấy cho dù anh vẫn nắm tay cô, cứ thế đi tới chân trời góc biển, đi dài đằng đẵng, cô cũng sẽ không hối hận.
Bởi vì lúc này, cô rất an tâm, có anh nắm tay, cho dù còn chuyện phiền phức của Tịnh Kỳ, cô cũng cảm thấy anh nhất định sẽ xử lý được, không có bất cứ phiền phức gì có thể ngăn cản được bọn họ nắm tay nhau cùng đi.
Hai người một đường im lặng, Lăng Tử Yên biết tính cách của anh, quyết định chuyện gì, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ người nào thay đổi, cho nên cô ngoan ngoãn ngồi trên ghế phụ, mãi đến khi dẫn cô đến trung tâm mua sắm phồn hoa nhất ở Đông Thành!
“Chúng ta tới đây làm gì thế?” Cô thật sự không thể bình tĩnh nữa, nơi này không phải nơi mua sắm sao? Chẳng lẽ chuyện quan trọng mà anh nói, là dẫn cô tới mua sắm.
“Vợ, em không thấy anh nợ em một thứ sao?” Kỳ Minh Viễn đỗ xe xong, vươn tay nắm lấy tay trái của cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, chạm lên ngón áp út xúc cảm rất tốt: “Chỗ này, thiếu đi một thứ!”
Là nhẫn!
Lăng Tử Yên lập tức nghĩ tới, từ lúc bọn họ đăng ký kết hôn đến bây giờ, đã bốn mươi ba tiếng, không có hôn lễ, không có tiệc cưới, càng không gặp cha mẹ hai bên. Cả thế giới biết bọn họ kết hôn, chỉ có cục trưởng và phó cục trưởng của cục dân chính cùng với nhiếp ảnh gia, còn cả tên cặn bã Chung Khải Trạch kia nữa.
Bạn thân của cô Ngải Tịnh Kỳ, cũng mới biết vào hôm nay.
Cô cho rằng anh sẽ không chú ý những chi tiết này, nhưng không nghĩ rằng anh lại đưa cô đi mua nhẫn cưới.
Trong lòng Lăng Tử Yên lập tức trào ra chút ấm áp, tràn ngập cảm động.
“Cảm ơn anh, Kỳ Minh Viễn, tôi không nghĩ tới anh sẽ...” Trong lúc này Lăng Tử Yên không biết nên nói gì, một người là chồng sắp cưới yêu đương bốn năm, một người là người đàn ông chưa từng gặp mặt, Chung Khải Trạch không quan tâm cô là một chuyện, Kỳ Minh Viễn lại coi cô như châu báu, Lăng Tử Yên cảm động tới mức không nói nên lời.
“Không nghĩ tới thật không?” Hửm?” Kỳ Minh Viễn liếc mắt một cái là nhìn thấu ý nghĩ trong lòng cô, anh vươn tay véo nhẹ má cô: “Đi thôi, dẫn em đi xem nhẫn của chúng ta!”
Dứt lời anh hôn lên mặt cô một cái, còn chưa thỏa mãn buông ra, đẩy cửa bước xuống xe!
Lăng Tử Yên thấy thế, vươn tay chạm vào má trái chỗ bị anh hôn, ngẩng đầu thấy anh đi qua kính chắn gió ở ngoài, cô vội vàng cởi dây an toàn ra, cô còn chưa mở cửa xe, anh đã đi sang cửa ghế phụ, mở cửa xe ra rồi.
“Mời xuống xe, mợ chủ Kỳ!” Kỳ Minh Viễn ở bên ngoài vô cùng thân sĩ dùng tay ra dấu mời.
Lăng Tử Yên ngẩng đầu cười với anh, để tay ở trong tay anh, chỉ trong nháy mắt có cảm giác được che chở.
“Cảm ơn anh, Kỳ Minh Viễn!” Lăng Tử Yên cất bước xuống xe, đứng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ có thể nói những lời này.
Nhưng không nghĩ rằng, một giây sau, người đàn ông trước mặt vươn tay chạm vào môi cô: “Sau này đừng nói cảm ơn với anh nữa, nếu em thật sự muốn nói, anh càng nguyện ý nghe em nói... Em yêu anh!”
Đôi má Lăng Tử Yên lập tức đỏ lên, trong đầu chỉ nghĩ duy nhất tới một đêm đó, anh lấy thể lực mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều lần hành hạ cô, âu yếm cô, ép cô gọi tên anh một lần lại một lần, còn muốn cô nói yêu anh!
Mà cô ở trong cảnh khiến người ta càng lún sâu càng trầm luân rơi vào tay giặc, vô cùng nghe lời, nói yêu anh một lần lại một lần, cầu xin anh nhẹ một chút, chậm một chút!
“Vợ, nhất định là chưa có ai từng nói với em, bộ dạng em đỏ mặt, rất mê người!” Kỳ Minh Viễn vươn tay ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.
Lăng Tử Yên bị động tác đột ngột này của anh dọa sợ tới mức vô cùng kinh hoảng, thẹn thùng nhìn xung quanh. May mà bãi đỗ xe này là bãi đỗ xe VIP vô cùng cao cấp, ngoại trừ hàng loạt xe sang ra, cũng không có nhiều người, cô mới hơi yên lòng. Một giây sau, môi người đàn ông cũng đè xuống.
“Ừm...” Lăng Tử Yên bị động tác của anh dọa sợ muốn phản kháng theo bản năng, nhưng sao Kỳ Minh Viễn có thể cho phép cô phản kháng? Một tay để sau gáy cô, một tay ôm sát eo nhỏ nhắn của cô, giam cầm cô thật chặt trong ngực, cúi đầu tàn sát bừa bãi môi cô.
Mới đầu Lăng Tử Yên còn muốn phản kháng, một lát sau chậm rãi trầm luân vào trong nụ hôn của anh. Anh không có kinh nghiệm, Lăng Tử Yên cảm nhận được. Nhưng đối với phương diện này, từ trước tới nay đàn ông luôn không cần thầy dạy cũng biết, huống chi lúc anh hôn mình, Lăng Tử Yên có thể cảm nhận được rõ, anh thương tiếc và che chở cô.
Đây không phải đàn ông vì dục vọng mà hôn môi phụ nữ, mà vì anh để ý cô, muốn che chở cô, mới có thể cưỡng ép nhưng cẩn thận hôn môi cô, che chở cô.
Lăng Tử Yên nhanh chóng trầm luân vào trong nụ hôn này, chỉ có thể áp lại bằng phản ứng bản năng của cơ thể, hôn trả lại anh.
Một lúc lâu sau Kỳ Minh Viễn mới kết thúc nụ hôn này, khóe miệng anh hơi nhếch lên ý cười, trán để trên trán cô, chóp mũi dán sát vào chóp mũi cô, Lăng Tử Yên có thể cảm nhận được rõ hơi thở gấp gáp của anh phả vào mặt mình, nóng bỏng ngứa ngáy.
“Vợ, anh rất yêu em, anh rất yêu em, anh rất yêu em...” Tay anh ôm chặt lấy eo cô, dù thế nào cũng không nỡ buông ra, hôn nhẹ lên đôi môi cô gần trong gang tấc, vừa hôn vừa nhỏ giọng nói ra ý nghĩ trong lòng mình lúc này: “Anh yêu em, anh yêu em...”
Lặp đi lặp lại, không nguyện dừng lại!
Trái tim Lăng Tử Yên vì khẩn trương mà đập loạn lên, khiến cô không biết nên đáp lại anh thế nào, chỉ có thể thở hổn hển, phả hơi thở say nồng lên mặt anh, khiến người đàn ông đang ôm cô cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.