Ngải Tịnh Kỳ biết Kỳ Minh Viễn, trước khi đến nước Châu Sa, cô ấy đã xem qua ảnh chụp và một số thông tin của anh trên Fashion Magazine và tạp chí tài chính kinh tế. Sau khi đến nước Châu Sa, cô ấy cũng từng gặp anh hai lần ở tiệc rượu kinh doanh.
Trí nhớ của cô ấy rất tốt, bởi vậy cô ấy rất chắc chắn, mình sẽ không nhận sai người.
Nhưng mà cô ấy thật sự không nghĩ tới, bạn tốt của mình thật sự gả cho anh.
Một người đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp như vậy, sẽ nhìn trúng Tử Yên nhà cô ấy sao?
Sao có thể có chuyện này?
Diện mạo của Lăng Tử Yên trẻ con, còn khiến người ta có ấn tượng là cô gái ngoan ngoãn, hai mươi hai tuổi nhìn không khác gì cô nhóc mười bảy mười tám. Mà Kỳ Minh Viễn thì vừa nhìn là biết thuộc loại tính toán tỉ mỉ, trầm ổn lão luyện, đa mưu túc trí. Ngải Tịnh Kỳ nghĩ mãi mà không tìm được lý do hai người ở bên nhau?
Nhưng Lăng Tử Yên đã kết hôn với Kỳ Minh Viễn, Kỳ Minh Viễn nhìn trúng Lăng Tử Yên điểm nào nhất? Chẳng lẽ là thấy cô giống cô nhóc, cho nên muốn chơi đùa cô?
Chuyện như vậy, Ngải Tịnh Kỳ tuyệt đối không cho phép xảy ra.
“Kỳ Minh Viễn, anh đến rồi.” Lăng Tử Yên thấy người tới thật sự là Kỳ Minh Viễn, vui vẻ đi tới đón anh: “Giới thiệu với anh một chút, đây là bạn tốt của tôi Ngải Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ, đây là chồng mình, Kỳ Minh Viễn!”
Nhìn cô tha thiết giới thiệu mình với bạn cô như vậy, trong lòng Kỳ Minh Viễn có loại cảm giác vui sướng vì được cô coi trọng, lộ ra nụ cười cưng chiều với cô, mới quay đầu nhìn về phía Ngải Tịnh Kỳ, vươn bàn tay thon dài ra: “Cô Ngải Tịnh Kỳ, rất hân hạnh được biết cô!”
“Anh Kỳ, rất hân hạnh được biết anh!” Bộ dạng Ngải Tịnh Kỳ lạnh nhạt xa cách, không thân thiện với Kỳ Minh Viễn lắm.
Lạnh nhạt của cô ấy, Kỳ Minh Viễn có thể cảm nhận được. Lăng Tử Yên chỉ nghĩ hai bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên cho nên như vậy, cô kéo Kỳ Minh Viễn đi về bàn ăn ngồi xuống.
“Ghi âm em gửi cho anh, anh nghe xong rồi.” Kỳ Minh Viễn nhận lấy trà lài Lăng Tử Yên rót cho anh, uống một ngụm, mới tiếp tục nói: “Sau đó bọn họ có làm gì em không?”
“Hứa Minh Ưu không nói cho anh à?” Lăng Tử Yên cho rằng Hứa Minh Ưu đã nói với anh rồi.
“Anh phái cô ta đến bảo vệ em, không phải tới giám sát em. Về chuyện của em, anh chỉ muốn nghe em nói.” Đương nhiên là Kỳ Minh Viễn có thể hỏi Hứa Minh Ưu, nhưng anh càng muốn nghe cô nói với anh.
Trong lòng Lăng Tử Yên vô cùng cảm động, cô cho rằng anh để Hứa Minh Ưu ở bên cạnh cô, là muốn vừa bảo vệ vừa giám sát cô, dù sao tối hôm qua anh vì chuyện Chung Khải Trạch cưỡng ôm cô mà tức giận như thế. Nhưng không nghĩ rằng, anh còn rất tôn trọng cô, cho nên cô kể chuyện xảy ra ở cửa trường tiểu học Thành Công hôm nay cho anh nghe một lần.
Kỳ Minh Viễn nghe thấy thế cau mày, Lăng Tử Yên không phát hiện ra, chủ động nắm lấy tay anh: “Kỳ Minh Viễn, bây giờ chúng tôi không biết nên làm sao bây giờ, bọn họ đã chỉnh sửa video clip rồi đăng lên mạng, bẻ cong sự thật, bây giờ tất cả mọi người đều coi Lăng Tuyết Lan và Lữ Tú Anh là vô tội, chỉ để ý chuyện Tịnh Kỳ đánh phụ nữ có thai và người già. Bên hollywood đã tính toán vứt bỏ Tịnh Kỳ, nếu bên anh thuận tiện mà nói, có thể giúp cô ấy được không?”
Sau khi cô nói xong, trong lòng đã sợ hãi tới mức rơi lệ.
Trong đầu Kỳ Minh Viễn đột nhiên vang lên một đoạn lời nói: “Em học tiểu học trung học cơ sở và phổ thông đều nhảy lớp, cho nên không có bạn bè gì, em hâm mộ nhất những người có bạn bè thân thiết...”
Năm đó lúc Ái Vi một mình cô đơn ở nước An Hạ, sẽ gọi điện thoại nói với anh như thế.
Kỳ Minh Viễn quay đầu nhìn về phía Ngải Tịnh Kỳ, thì thấy cô ấy đang dùng ánh mắt đề phòng lại tìm tòi nhìn mình, Kỳ Minh Viễn không có một chút chán ghét. Cô ấy là bạn của cô vợ nhỏ anh, dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, hoàn toàn là lo lắng cho cô, cũng là người quan tâm cô, anh sẽ không tính toán chi li.
“Để anh xem tình hình trên mạng đã.” Kỳ Minh Viễn cầm điện thoại, tìm kiếm một lát, rất dễ tìm được bài đăng bôi xấu Ngải Tịnh Kỳ, anh luôn mang theo tai nghe bluetooth bên cạnh, âm thanh đều đã truyền vào tai nghe. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, người nào cũng không mở miệng, im lặng đợi Kỳ Minh Viễn xem xong video clip.
Ngải Tịnh Kỳ ngồi bên cạnh, thấy Lăng Tử Yên cẩn thận nhìn Kỳ Minh Viễn, tầm mắt lại nhìn hai tay Lăng Tử Yên. Mười ngón tay của cô trắng nõn, phía trên trống không, không có thứ gì.
Đôi mắt Ngải Tịnh Kỳ híp lại, càng thêm chứng thực suy nghĩ trong lòng mình, lập tức gửi một tin nhắn cho trợ lý Quốc Huân: “Tùy tiện tìm một cái cớ, giúp tôi dụ Tử Yên rời đi.”
Tin nhắn mới gửi đi chưa được mười giây, di động trong túi Lăng Tử Yên kêu lên, không phải là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, mà là có người đang gọi điện cho cô. Lăng Tử Yên không có biện pháp, đành phải lấy điện thoại ra nhìn. Vừa nhìn tên hiển thị là Quốc Huân, cô vội vàng liếc Ngải Tịnh Kỳ một cái, thấy biểu cảm cô ấy cô đơn nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô lo lắng.
Quốc Huân tìm cô, nhất định là vì chuyện Ngải Tịnh Kỳ, Lăng Tử Yên lo lắng, nhưng không muốn nói trước mặt Ngải Tịnh Kỳ, bèn vỗ tay Kỳ Minh Viễn, giơ di động của mình.
Kỳ Minh Viễn biết cô muốn ra ngoài nghe điện thoại, bèn gật đầu với cô.
“Tịnh Kỳ, mình ra ngoài nghe điện thoại trước!” Lăng Tử Yên xoay người nói với Ngải Tịnh Kỳ một câu, lần này mới mở cửa ra ngoài, đóng cửa phòng lại, Lăng Tử Yên nhận điện thoại: “Quốc Huân, xảy ra chuyện gì sao?”
“Cô Lăng, bây giờ tôi đang ở trong xe chị Kỳ, cô có thể tới đây một lát không?” Đầu bên kia điện thoại giọng điệu của Quốc Huân rất vội.
“Được, bây giờ tôi sẽ qua đó!” Lăng Tử Yên biết chắc chắn là chuyện liên quan tới Ngải Tịnh Kỳ, Quốc Huân không muốn cho Ngải Tịnh Kỳ biết, vì thế cô vội vàng cúp điện thoại đến chỗ xe Ngải Tịnh Kỳ đỗ!
Trong phòng, Kỳ Minh Viễn đã xem xong video clip, anh để điện thoại lên trên bàn, ngẩng đầu nhìn thẳng Ngải Tịnh Kỳ vẫn đang đánh giá mình, giọng điệu khôi phục lạnh nhạt đối với người phụ nữ khác: “Chuyện của cô Ngải Tịnh Kỳ tôi có thể giúp cô xử lý!”
“Chuyện của tôi để sang một bên trước.” Trên gương mặt Ngải Tịnh Kỳ đều là vẻ nghiêm túc, bày ra bộ dạng phải thẩm tra Kỳ Minh Viễn giúp Lăng Tử Yên, hỏi Kỳ Minh Viễn: “Vừa rồi Tử Yên giới thiệu với tôi anh là chồng của cô ấy, hai người thật sự đăng ký kết hôn rồi hả?”
“Có cần tôi phái người về nhà lấy giấy đăng ký kết hôn tới đây không?” Kỳ Minh Viễn dựa lưng vào ghế, giống như lúc này anh không ngồi trên ghế dựa ăn cơm, mà ngồi trên ghế da trong phòng làm việc của anh, khí tức vương giả lộ ra hết, quanh thân tự mang lực áp bách.
Mười sáu tuổi Ngải Tịnh Kỳ đã tiến vào giới giải trí, có sóng gió gì chưa từng thấy qua, tuy lúc này Kỳ Minh Viễn thật sự khiến cô ấy cảm thấy có lực uy hiếp rất mạnh, nhưng cô ấy sẽ không vì vậy mà sợ hãi, cô ấy đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, đâu làm chuyện không có tính người, cô ấy không sợ gì cả. Cô ấy bình tĩnh thản nhiên đón nhận ánh mắt của Kỳ Minh Viễn, trong đôi mắt đều là nhìn kỹ:
“Cho tôi một lý do, vì sao anh muốn kết hôn với cô ấy? Đừng nói với tôi là anh thích cô ấy, hoặc là anh yêu cô ấy, lúc trước hai người chưa từng gặp nhau, mà cô ấy cũng không thích hợp với anh, cũng không nên là đồ ăn của anh! Tôi không cho phép anh đùa giỡn cô ấy!”
“Đùa giỡn?” Kỳ Minh Viễn chỉ cảm thấy buồn cười, anh dùng hôn nhân trói chặt một người phụ nữ, chính là vì đùa giỡn cô sao?
Anh sẽ nhàm chán như thế sao?
“Đời này cô ấy vẫn luôn sống ở trong trường học, tốt nghiệp lập tức làm giáo viên, căn bản không biết xã hội hiểm ác cỡ nào, mà anh quá thông minh, với chỉ số thông minh của anh, nếu anh muốn, tuyệt đối có thể ăn cô ấy ngay cả cặn cũng không còn!”
Biểu cảm trên mặt Kỳ Minh Viễn nghiêm trọng hơn, ở trong mắt người phụ nữ này, anh là người sẽ ăn Lăng Tử Yên ngay cả cặn cũng không còn sao?
Cô ấy là cái thá gì? Cô ấy hiểu rõ anh sao? Biết quá khứ giữa anh và Lăng Tử Yên sao?
Căn bản không biết, nếu không vì sao sẽ chất vấn anh như thế? Người rõ chân tướng nghe cô ấy nói vậy, là biết cô ấy đang quan tâm Lăng Tử Yên, không rõ chân tướng, sẽ tưởng rằng hai bọn họ là đồng tính, còn quản hôn nhân của bạn cùng giới.
Đợi đã? Đồng tính?
Không hiểu sao trong lòng Kỳ Minh Viễn sinh ra chút ghen tuông.