Trên tầng cao nhất của cao ốc quốc tế Hải An, trời bên ngoài đã tối, xung quanh yên tĩnh không tiếng động. Lăng Tử Yên cảm thấy hơi sợ hãi, cũng chẳng có tâm trí nào viết tiếp truyện ngắn thiếu nhi nữa, cô bèn ôm laptop ngồi trên sofa xem phim hài một mình, hi vọng tình tiết của phim hài có thể phần nào làm giảm đi nỗi sợ hãi của cô.
Lúc Kỳ Minh Viễn trở lại công ty đã là hơn tám giờ tối. Gần đây người ở lại công ty tăng ca không nhiều, cả tòa nhà đều rất yên ắng, ngay cả dì dọn dẹp vệ sinh cũng đã tan làm, mỗi tầng chỉ có một bảo vệ đi kiểm tra.
Kỳ Minh Viễn đi ra khỏi thang máy. Khung cảnh như vậy không hiểu sao lại khiến anh hơi lo lắng không biết cô gái nhỏ có sợ hay không?
Nghĩ đến việc cô có thể sẽ sợ hãi, bước chân của Kỳ Minh Viễn cũng nhanh hơn, rảo bước đến trước văn phòng của mình, anh đẩy cửa vào, trong phòng không có ai. Kỳ Minh Viễn lại đi đến phòng nhỏ bên cạnh cửa, xoay nắm đấm cửa nhưng không mở được.
Rõ ràng là có người khóa cửa bên trong.
Kỳ Minh Viễn gõ cửa gọi: "Tử Yên, là anh đây."
Lăng Tử Yên ngồi trong phòng nghe được thanh âm của Kỳ Minh Viễn, vội vàng bỏ laptop sang một bên, xỏ dép lê chạy ào ra mở cửa.
"Kỳ Minh Viễn!" Cửa phòng nhanh chóng mở ra, nhìn thấy người đàn ông mà mình nghĩ tới cả buổi chiều, Lăng Tử Yên không chút nghĩ ngợi liền nhào vào lòng anh. Đôi tay mảnh khảnh ôm chặt thắt lưng cường tráng của anh, giọng nói như mang theo nỗi tủi thân: "Hu hu, em ở một mình trong một tòa nhà lớn như vậy, em rất nhớ anh."
Hôm nay Hứa Minh Ưu phải cùng Hàn Thiệu Huy đi họp vì thế Hàn Thiệu Huy từ sớm đã bị kéo đi. Hơn nữa đây là địa bàn của Kỳ Minh Viễn, mấy người Hàn Thiệu Huy đều cảm thấy rất yên tâm, vì vậy cũng không quan tâm đến cô lắm, để cô ở đây một mình chờ Kỳ Minh Viễn. Sắc trời bên ngoài càng tối, cô càng cảm thấy nhớ Kỳ Minh Viễn.
Khi màn đêm buông xuống sẽ luôn khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt nhớ nhung người trong lòng.
"Cô bé ngốc này!" Kỳ Minh Viễn thấy cô không chịu buông mình ra như vậy, trong lòng anh rất vui vẻ đồng thời cũng thấy tự trách. Chuyện anh có thể làm chỉ là ôm chặt cô vào lòng, ôm thật chặt. "Anh..." Lăng Tử Yên ngậm miếng anh đào trong miệng, nháy mắt đỏ bừng mặt. Nhưng miếng anh đào lại vô cùng tươi mát, tiệm bánh ngọt này đều dùng hoa quả tươi đúng mùa để làm bánh kem, vì vậy miếng anh đào trong bánh kem ăn rất ngon. Lúc Lăng Tử Yên được anh đút cho ăn, cô không nhịn được cắn một miếng, mùi thơm ngát ngọt ngào của anh đào lập tức tràn đầy khoang miệng.
"Ăn ngon không?" Kỳ Minh Viễn hỏi cô, trong mắt anh tràn ngập sự yêu chiều.
"Rất ngon." Cô trả lời theo bản năng. Sau khi trả lời xong, cô nuốt miếng anh đào xuống, vẫn hơi thèm mà liếm môi.
“Vậy thì để anh cũng nếm thử!” Kỳ Minh Viễn nói xong, không cần biết cô sẽ phản ứng như thế nào, anh đã đỡ gáy cô hôn lên đôi môi cô còn vương vấn mùi thơm, lại có chút ngọt ngào của anh đào, giống như thưởng thức một mỹ vị hảo hạng. Kỳ Minh Viễn hôn cô nhẹ nhàng, cạy răng cô mở ra xông vào cướp đoạt chút hương thơm còn sót lại trong miệng cô!
Lăng Tử Yên biết rõ, một khi anh bắt đầu sẽ rất khó dứt ra được.
Nhưng cô thực sự say đắm, cũng vòng tay ôm cổ anh, nhiệt tình đáp lại, cùng anh chơi trò đuổi bắt, vô cùng vui vẻ.
"Ha ha ha..." Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng bị anh chọc cười, lúc ấy hai người mới buông nhau ra. Kỳ Minh Viễn lại ôm chặt cô trong ngực: "Tử Yên, anh yêu em, anh thật sự rất yêu anh, không hề muốn rời xa em một chút nào!"
"Sẽ không đâu. Cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau." Lăng Tử Yên cũng siết chặt vòng tay ôm eo anh, tai cô áp vào ngực anh nghe nhịp trái tim đập, trả lời câu hỏi của anh.