"Ha ha..." Kỳ Minh Viễn bị cô nhéo mặt, ngược lại bắt đầu cười ha ha, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đứng dậy, "Được rồi, đứng dậy đi, chúng ta xuống dưới ăn cơm trưa, "
Lăng Tử Yên lúc này mới nhớ ra, giờ đã là thời gian dùng cơm trưa, liền ngoan ngoãn cùng anh đi xuống ăn cơm trưa.
"Buổi chiều anh có họp không?" Lúc ăn cơm, Lăng Tử Yên hỏi anh.
"Có." Bởi vì kết hôn xong sẽ cùng đi hưởng tuần trăng mật, vậy nên anh phải xử lý hết thảy mọi công việc, như vậy khi hưởng tuần trăng mật sẽ không bị quấy rầy.
"Được rồi, em ở văn phòng làm việc chờ anh." Lăng Tử Yên cũng đã quen như vậy rồi.
"Anh còn nghĩ em sẽ đề nghị anh cùng đi đến phòng họp cơ đấy." Kỳ Minh Viễn mong rằng cô sẽ cùng mình đến phòng họp, lúc họp còn có thể nhìn thấy cô, trong lòng cũng không cần phải nhớ mong đến thế!
"Không được, em còn có việc rất quan trọng phải làm." Lăng Tử Yên dứt lời liền xúc một muỗng khoai tây nghiền bỏ vào trong miệng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, giải quyết xong bữa trưa thì quay về ngủ trưa một chút.
Thời gian gần đây Lăng Tử Yên ăn xong cơm tối, đều sẽ cùng Kỳ Minh Viễn ở sân vận động Hương Lan Uyển tập thể dục, hơn nữa người nào đó buổi tối cứ ham muốn vô độ, Lăng Tử Yên giữa trưa ngủ rất sâu, đến ngay cả Kỳ Minh Viễn tỉnh trước cũng không phát hiện ra, cô vẫn ngủ thẳng đến 3h30 chiều.
Lúc tỉnh lại, căn phòng nhỏ đã không còn Kỳ Minh Viễn, nâng tay lên nhìn nhìn đồng hồ, thế mà cô đã ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, Lăng Tử Yên vội vã đứng dậy, đi vào trong phòng tắm rửa mặt, lại uống chút nước trái cây, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, ngồi vào trước bàn, liếc mắt một cái liền thấy nút thông báo trên thanh tác vụ.
Lăng Tử Yên lập tức mở ra, có ai đó đã thông qua xác minh câu hỏi của cô, yêu cầu cô thêm bạn, tin nhắn để lại là Vivi.
Lăng Tử Yên lúc này mới nhớ đến, ngày đó cô đưa phương thức liên hệ cho Vivi, có đưa cả đáp án câu hỏi xác minh Zalo cho cô ấy, biết người yêu cầu thêm bạn chính là cô ấy, Lăng Tử Yên không chút suy nghĩ liền nhấn đồng ý, hai người rất nhanh đã thành công kết thành bạn bè của nhau.
“Ngủ trưa đến bây giờ luôn à?” Vivi nhanh chóng nhắn tin tới. “Liền thế nào?” Lăng Tử Yên gấp gáp hỏi, cứ luôn cảm thấy được đây là chuyện mà Vivi không muốn nhớ lại, liền bổ sung một câu, “Chị không muốn nói cũng không sao, em chỉ hỏi theo thói quen một chút mà thôi.”
“Không sao, đều là việc quá khứ cả rồi, nói với em cũng được, chỉ là chuyện xưa dài quá, chúng ta video call đi!”Vivi gửi tin nhắn này xong, một lúc sau liền gửi một đề nghị video call.
Lăng Tử Yên lập tức nhấn đồng ý, rất nhanh màn hình máy tính đã hiện lên khuôn mặt quen thuộc của Vivi.
Vivi trong video nhìn Lăng Tử Yên mỉm cười, có thể nhìn ra được, tình trạng lúc này của cô đã tốt hơn nhiều so với trước đây, sau khi hỏi Lăng Tử Yên có nghe được giọng nói của cô không, Vivi bắt đầu kể về những việc mình đã trải qua ở nước ngoài:
"Sáu năm trước, chị được trường học sắp xếp là sinh viên trao đổi đi học ở một trường đại học tại nước Anh, lúc đó chị gặp được đội trưởng, anh ấy bị thương, chị cứu anh ấy.
Đúng rồi, chị chưa nói với em đúng không, mẹ kế của chị là bác sĩ, không biết có phải là do chịu ảnh hưởng từ bà ấy hay không, từ nhỏ chị đã rất có năng khiếu về y học.
Sau khi cứu anh ấy, bọn chị liền yêu nhau, lúc ấy anh ấy đang chấp hành nhiệm vụ gì đây, sau đó có một cơ hội, anh ấy đến anh thăm thú một chút, chỉ là có một lần, anh ấy hiểu lầm quan hệ giữa chị và bạn từ nhỏ của chị, liền..."
Nói tới đây, Vivi tạm dừng một chút, Lăng Tử Yên có thể nhìn ra được từ video rằng cô ấy đang sợ hãi, cũng rất phẫn nộ, nhưng nhiều nhất là bất lực.
Lăng Tử Yên không biết bạn trai đầu tiên, mối tình đầu của Vivi đã làm gì với chị ấy, cô không dám hỏi, sợ chạm đến chuyện đau buồn của chị ấy, bèn nói với Vivi, "Vivi, không nói cho em biết cũng không sao, những chuyện không hay thế này, chúng ta đều quên đi, không cần bởi vì muốn nói cho em biết mà nhớ lại những chuyện đau thương này lẫn nữa, em không muốn chị đau khổ!"