"Cô không muốn cho cậu ta biết à?" Hứa Minh Ưu thấy Lăng Tử Yên ngồi bên cạnh đang muốn nói nhưng lại thôi, vì thế nên sử dụng khẩu hình để hỏi Lăng Tử Yên, có phải là không muốn cho Kỳ Minh Viễn biết chuyện của Vivi đúng không?
Lăng Tử Yên gật đầu với cô, Hứa Minh Ưu giật phắt lấy cái điện thoại trong tay Lăng Tử Yên: "Này anh ba, tôi và chị Tử Yên không về nhà, chúng tôi ra ngoài ăn là xong rồi đi dạo phố cho thoải mái, anh đừng làm phiền, buổi tối sẽ đưa vợ anh về nhà. Dù sao hôm nay anh cũng phải nghe báo cáo cấp cao từ nước ngoài, nhớ chú ý giờ giấc, tối nay đừng về nhà muộn. OK, cứ như vậy đi, bye!"
Dứt lời, cô ta thẳng tay cúp máy rồi tắt luôn, sau đó mới trả lại điện thoại cho Lăng Tử Yên.
Lăng Tử Yên nhận lại điện thoại, thầm nghĩ Hứa Minh Ưu nói như thế cũng không sai, nên cô cũng không nói gì, vươn tay qua bỏ nó vào trong cái túi mình đang đeo sau lưng.
Điện thoại Kỳ Minh Viễn chỉ còn vang tiếng bíp bíp, Hứa Minh Ưu này càng lúc càng ngang ngược, coi trời bằng vung.
Nhưng lại nghĩ rằng cô vợ nhỏ của mình có cô ta thì cũng không nguy hiểm gì, cô ấy cũng có thể ra ngoài hít thở không khí, vả lại anh cũng không định nói gì nữa, chỉ cần cô ấy vui vẻ là được rồi!
Vì vậy, anh ta gọi điện đến nhà hàng bên dưới kêu người phục vụ mang bữa trưa tới, sau khi dùng bữa xong thì triệu tập các nhân viên cấp cao tiếp tục hội nghị!
Trong bệnh viện, Lăng Tử Yên và Hứa Minh Ưu đã đợi hai tiếng đồng hồ trước khi cánh cửa phòng cấp cứu được mở, bác sĩ vừa tháo khẩu trang vừa bước ra.
“Bác sĩ, chị gái tôi thế nào rồi?” Lăng Tử Yên vội vàng tiến về phía trước, nhìn bác sĩ với vẻ mặt lo lắng.
“Đừng lo lắng!” Thấy Lăng Tử Yên lo lắng như vậy, bác sĩ mở lời động viên cô trước, “Tình trạng của bệnh nhân đã ổn định, nhưng dù sao thì cô ấy cũng mất máu quá nhiều nên cơ thể vô cùng yếu ớt. Cô ấy cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Cảm ơn bác sĩ, thật sự cảm ơn rất nhiều!” Lăng Tử Yên nghe bác sĩ nói rằng Vivi không sao, sự thấp thỏm đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng trôi tuột xuống dưới bụng. "Nhưng chị ơi, chị còn có em, em muốn có chị, em không có người thân, cả chị cũng muốn bỏ rơi em thì em phải làm sao? Chị ơi, một tên cặn bã như Âu Tấn Tài không đáng để chị phải chết vì anh ta!" Lăng Tử Yên nghe Vivi vừa tỉnh dậy đã nói những lời đó thì vô cùng thất vọng, trong lòng vừa giận lại vừa thương.
"Tôi không cần cô, cô là cái gì của tôi chứ? Cô không là cái gì của tôi cả, tôi muốn Âu Tấn Tài, tôi ở bên cạnh giúp đỡ anh ấy nhiều năm như vậy rồi, tôi chỉ cần anh ấy thôi, những thứ khác tôi không cần, tôi không cần..." Vivi ngồi dậy, kích động quá mà chỉ tay vào Lăng Tử Yên: "Cô đi đi, cô ra khỏi đây ngay lập tức, không cần cô lo cho tôi, không có Âu Tấn Tài, tôi sống cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng cứ coi như tôi đã chết rồi đi..."
Vừa dứt lời, Vivi liền xé cái băng y tế trên mu bàn tay, tự rút kim tiêm, chặn đường truyền dịch.
“Chị ơi, chị làm gì vậy!” Lăng Tử Yên vội vàng chạy tới ngăn Vivi lại, ôm chặt lấy cô, khóc lóc van xin:
"Chị đừng như vậy nữa có được không, trước đây em cũng buồn khi bị người chị cùng cha khác mẹ phá nát chỗ dựa, em cũng rất khó chịu, nhưng như thế thì sao, người đàn ông kia không thương em, Âu Tấn Tài cũng không thương chị, lẽ nào chúng ta lại chết vì bọn họ sao?
Xung quanh chúng ta vẫn còn rất nhiều người yêu thương và quan tâm chị em mình, em có bạn bè của em, chị cũng có bạn bè của chị, bây giờ chị còn có em mà, chị chết đi rồi em biết phải làm sao?
Từ khi còn nhỏ, em đã khao khát có một gia đình luôn yêu thương chăm sóc và đối xử chân thành với em. Mẹ em qua đời và bố đưa em đến nhà họ Lăng. Bà vợ ông ấy và con gái bà ta đều không thích em. Cuối cùng bố cũng không thương em nữa, để bà vợ và đứa con gái ấy ngang nhiên cắt đứt quan hệ cha con với em, bây giờ chị là người thân duy nhất của em, chị à, chị đừng bỏ em có được không?"
"Hu hu hu..." Vivi không kể khổ nữa, vòng tay ra sau lưng Lăng Tử Yên rồi ôm lấy cô rồi òa khóc lên. "Tôi cũng không còn người thân, mẹ nuôi của tôi cũng qua đời rồi, Âu Tấn Tài cũng không cần tôi nữa, mẹ tôi cũng chẳng để lại cho tôi chút tài sản gì, Tử Yên, tôi lên làm gì bây giờ? Tôi nên làm gì bây giờ?"