“Ừm, tôi họ Phương, cảm ơn cô vì sô cô la!” Người phụ nữ kia gật đầu với Lăng Tử Yên rồi cầm sô cô la rời đi.
“Sao vậy chị Yên?” Hứa Minh Ưu đẩy xe đẩy tới thì trông thấy Lăng Tử Yên đang ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của một người phụ nữ, cô ta liền đẩy nhẹ cô một cái.
“Không có gì, chỉ là hình như chị gặp người quen thôi!” Lăng Tử Yên thu tầm mắt, trong lòng rất muốn đuổi theo để hỏi họ tên người kia.
Nhưng hiển nhiên cô ta không muốn nói chỉ vì nể tình thanh sô cô la nên báo họ thôi.
Cho nên Lăng Tử Yên vứt suy nghĩ này ra khỏi đầu, nếu các cô đã gặp nhau ở siêu thị thì cô tin bọn họ sẽ còn gặp lại nhau.
Lăng Tử Yên tự nhủ bản thân không cần suy nghĩ thêm nữa. Người phụ nữ kia giữ im lặng thì cô cũng chẳng thể ép người ta. Thế là cô cùng Hứa Minh Ưu đẩy xe đẩy đến quầy thu ngân, hiện tại quầy thu ngân rất đông nên hai người phải đứng xếp hàng. Cô bèn quan sát xung quanh, Lăng Tử Yên hơi thất vọng vì vẫn không thấy người phụ nữ kia,
Lúc về công ty, tâm trạng của cô vẫn chưa tốt lắm, Kỳ Minh Viễn thấy vậy nên kéo người qua hỏi: “Sao vậy em? Sao lại không vui thế?”
“Không có gì đâu anh, em chỉ hơi mệt một chút!” Lăng Tử Yên lắc đầu đáp, cô muốn nói hình như bản thân có thể đã gặp chị nhưng lại sợ mình nhìn nhầm bởi dù sao cô cũng chỉ thấy được đôi mắt chứ không phải cả gương mặt. Nếu như Kỳ Minh Viễn đi tìm mà người đó lại chẳng phải chị thì sẽ rất lãng phí nhân lực.
Vì thế, Lăng Tử Yên giữ im lặng.
“Vậy em mau đi ăn cơm trưa rồi ngủ một giấc cho khỏe!” Kỳ Minh Viễn để cô ngồi lên ghế của mình, nói với Hứa Minh Ưu: “Hai người ngồi đi, để tôi đi lấy đồ ăn.”
Hứa Minh Ưu gật đầu cùng Lăng Tử Yên đợi đồ ăn khi nãy vừa mua.
Song, bởi cuối tuần quá chán nên Lăng Tử Yên đọc sách cũng chán chường, cô muốn viết lách một chút bèn lấy laptop Kỳ Minh Viễn để lại trong phòng để cô giải trí. Lăng Tử Yên mở máy, ngồi trên sopha gõ bàn phím.
Do cô quá tập trung nên cảm thấy buổi chiều nay trôi qua rất nhanh. Sau khi kết thúc cuộc họp, Kỳ Minh Viễn đẩy cửa phòng trở về đã trông thấy Lăng Tử Yên đang chuyên tâm gõ gì đó, ngay cả khi anh lại gần cũng không phát hiện. Anh lặng lẽ đi ra sau lưng cô, nhìn màn hình, thì ra cô vợ nhỏ của mình đang viết chuyện phiêu lưu.
Chuyện kể về một bé trai, mỗi ngày sau giờ học, cậu đều dẫn chú chó vàng đi vào khu rừng phía sau nhà chơi, ở đó đã gặp rất nhiều chuyện thú vị.
“Viết hay thế!” Vốn Kỳ Minh Viễn không muốn làm phiền cô nhưng bọn họ còn phải đi thử váy cưới, không thể chậm trễ nên anh đành cúi người ôm cô từ đằng sau, anh lên tiếng: “Anh còn muốn đọc nữa nhưng chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Lăng Tử Yên bị hành động của anh làm giật mình, cô cũng phản ứng nhanh cười đáp: “Cái này rảnh thì viết thôi, chúng ta đi ăn cơm chiều đi.”
Cô rất mong chờ chiếc áo cưới của mình.
“Đi thôi!” Kỳ Minh Viễn cất laptop giúp cô, anh tắt máy để qua một bên rồi nắm tay cô ra về.
Ăn tối ở ngoài, sau khi dùng bữa xong, Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên đi đến phòng làm việc của Kimi. Tất cả quần áo của nhà họ Kỳ đều do Sharon - thầy của Kimi phụ trách. Sharon chính là nhân vật lớn trong giới thời trang, bởi vì lớn tuổi, cơ thể không khỏe như trước nên làm việc cho nhà họ Kỳ, ông ta chuẩn bị số lượng và định thời gian làm quần áo một năm cho nhà họ Kỳ, đồng thời nó có một không hai, chẳng ai giống ai.
Lễ phục kết hôn của Kỳ Minh Viễn và Lăng Tử Yên cũng do Sharon thiết kế, xế chiều nay mới được chở tới nơi, có tất cả ba bộ gồm áo cưới, váy dài và đồ mời rượu.