Lăng Tử Yên sửng sốt, không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên nói một câu như vậy, biểu cảm nghi ngờ nhìn anh.
Thấy bộ dạng cô ngu ngốc đần độn, căn bản không biết vì sao mình lại xin lỗi cô, Kỳ Minh Viễn hơi bất đắc dĩ.
Nhưng Lăng Tử Yên là ai, cô nhanh chóng kịp phản ứng, lấy hết can đảm hỏi anh: “Sao hôm nay anh lại tức giận như vậy?”
Đây là chuyện tối nay Lăng Tử Yên vẫn luôn không thể hiểu được.
Không phải nói chỉ có quan tâm, mới có thể để ý sao? Hai bọn họ chỉ mới quen nhau mấy ngày, tuy là cưới chui, nhưng trước khi cưới chui, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, quan hệ duy nhất là một đêm đó, anh thật sự không có lý do tức giận vì chuyện hôm nay.
Chẳng lẽ anh bắt đầu để ý tới cô rồi?
Cho nên tối nay lúc Chung Khải Trạch cưỡng ôm cô, anh mới có phản ứng dữ dội như thế?
Chỉ trong nháy mắt Lăng Tử Yên hơi khẩn trương, không biết anh sẽ trả lời câu hỏi của mình thế nào.
“Là lỗi của anh.” Nhưng không nghĩ rằng Kỳ Minh Viễn vẫn giải thích: “Tử Yên, em là vợ của anh, cho dù là bất cứ người đàn ông nào, đều không muốn nhìn thấy vợ mình ôm ấp người đàn ông khác...” Thấy cô muốn giải thích, Kỳ Minh Viễn vươn tay đè lên môi cô, tiếp tục nói: “Anh biết là anh ta cưỡng ôm em, lúc ấy anh quá kích động, không nhìn kỹ, rất xin lỗi, lần sau anh sẽ không mất lý trí như vậy nữa.”
“Được rồi, tôi tha thứ cho anh!” Cuối cùng Lăng Tử Yên cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng cô có một chút mất mát, bởi vì anh không nói anh vì để ý cô, mới có thể để ý như thế.
Lăng Tử Yên nhắm mắt lại, ảo não kéo chăn trùm qua đầu. Rốt cuộc là cô nghĩ gì thế, sao lại chờ mong anh nói anh để ý cô? Đúng là mê trai!
Hơi thở nam tính quen thuộc khiến cô khẩn trương lại đột nhiên tới gần, Lăng Tử Yên vốn khẩn trương không thôi càng khẩn trương hơn, bàn tay nắm chăn mỏng càng chặt hơn, ngừng thở chờ đợi, không biết anh sẽ làm gì mình, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lại.
Rất nhanh, Lăng Tử Yên cảm nhận được trên trán truyền tới chút ấm áp, môi Kỳ Minh Viễn chạm vào trán cô, nhẹ nhàng lưu lại nụ hôn, giọng nói trầm thấp giống như piano của anh truyền đến: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Lúc này Lăng Tử Yên mới chậm rãi không nín thở, chậm rãi thở ra một hơi, nói với mình anh là một người đàn ông giữ lời, anh sẽ không chạm vào cô. Anh đã không chạm vào cô rồi, cô nên ngủ thiếp đi, không cần lo lắng nhiều như vậy nữa.
Không biết có phải vì lúc trước cô ngủ quá nhiều, hay là vì bây giờ quá khẩn trương, vậy mà cô trở nên càng ngày càng tỉnh táo, nhưng không dám lộn xộn, sợ anh biết mình còn chưa ngủ, đành phải cứng đờ nằm đó.
Lúc khẩn trương, thời gian trôi qua rất lâu, Lăng Tử Yên không kìm nén được, cuối cùng vẫn lật người lại, quay lưng về phía anh, lúc này mới thoáng yên lòng. Một giây sau, không đợi cô yên tâm ngủ, người đàn ông ở sau lưng liền đến gần cô, vươn tay ôm lấy eo cô, lồng ngực dán sát vào lưng cô. Cái ôm của anh như có lửa, có thể khiến toàn thân cô nóng lên theo.
“Ngủ đi!” Giọng nói của anh truyền từ phía sau đến, cánh tay có lực ôm chặt lấy cô.
Lăng Tử Yên không dám mở miệng, yêu cầu mình nhanh ngủ đi.
Thình thịch, thình thịch...
Bên tai là vì cô khẩn trương mà nhịp tim hơi loạn nhịp, còn có cả anh, nhưng trái tim anh có vẻ vững vàng hơn cô nhiều, cũng có lực hơn.
Trong bóng đêm, Lăng Tử Yên nghe tiếng tim đập, rất khẩn trương, cuối cùng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Một đêm không mộng, ngày hôm sau lúc Lăng Tử Yên thức dậy, tinh thần vô cùng tốt, cô rất vui vẻ, chuyện này nói lên chất lượng giấc ngủ tối qua của cô không tệ. Cô muốn duỗi lưng như thường ngày, nhưng phát hiện tay chân mình không thể cử động.
Lăng Tử Yên trợn to mắt, trong lòng kinh hãi, cúi đầu nhìn, một bàn tay rắn chắc của người đàn ông đang ôm lấy eo cô, một cẳng chân còn khoác lên đùi cô, chẳng trách cô muốn duỗi lưng đều không làm được.
Chỉ trong nháy mắt Lăng Tử Yên nhớ lại chuyện tối qua trước khi ngủ, cô lật người, quay lưng về phía Kỳ Minh Viễn, Kỳ Minh Viễn lại ôm lấy cô từ phía sau. Sau đó cô rất khẩn trương, nghe tiếng tim hai người đập ngủ thiếp đi.
“Chào buổi sáng!” Cô duỗi tay, Kỳ Minh Viễn bị động tác của cô đánh thức, mở to mắt nhìn cô, thấy vẻ mặt cô giật mình ngây ngốc, lập tức quay mặt cô đối diện mặt mình.
Khi cô mới tỉnh dậy bộ dạng ngây thơ thật sự đáng yêu, Kỳ Minh Viễn không muốn đợi cô tỉnh táo sẽ hối hận, lập tức đi tới gần, trước khi cô kịp phản ứng, anh chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, không khách sáo hôn sâu.
Lăng Tử Yên muốn phản kháng theo bản năng, nhưng sao sức lực của cô có thể địch nổi Kỳ Minh Viễn, cộng thêm chân của anh vốn khoác lên người cô, càng thuận tiện anh xoay người đè cô dưới người mình.
Cô chính là thuốc phiện của anh, một khi hôn lên sẽ không dừng lại được. Mới đầu anh chỉ hôn môi cô, không để ý phản kháng của cô, cạy khớp hàm của cô, quấn lấy cái lưỡi trơn mềm của cô cùng nhảy múa với anh.
Bàn tay nhỏ của cô đúng là đáng ghét, vẫn luôn đẩy anh, khiến Kỳ Minh Viễn hơi tức giận, vươn tay nắm lấy bàn tay đáng ghét của cô để qua đỉnh đầu cô. Môi cũng buông môi anh đào của cô ra, thoáng dùng lực gặm cắn cái cằm đáng yêu của cô, sau đó là bộ phận yết hầu mẫn cảm.
Một tay của anh đè hai tay của cô trên đỉnh đầu, một tay khác thì xoa nhẹ mặt cô, năm ngón tay thon dài luồn qua mái tóc trơn mịn như tơ lụa của cô, nhẹ nhàng xoa da đầu cô, vươn tới cái gáy, kéo cô gần mình hơn. Môi cũng trượt đến cái gáy tuyết trắng bóng loáng của cô, cánh tay dọc theo cổ áo cô đi xuống, ngăn cách quần áo thăm dò, cuối cùng đi tới ngực cô.
“Đừng... Kỳ Minh Viễn!” Lăng Tử Yên muốn đẩy anh ra, nhưng tay bị anh khống chế, đành phải sợ hãi mở miệng cắt ngang anh, giọng nói vì khẩn trương sợ hãi mà run rẩy, trong run rẩy còn có chút quyến rũ.
Tay của Kỳ Minh Viễn đang tàn sát bừa bãi trước ngực cô dừng lại, hơi thở không ổn định ngẩng đầu nhìn cô, một lúc lâu sau mới dời khỏi người cô, đi chân trần vào phòng tắm!
Lăng Tử Yên vội vàng nắm chặt chăn mỏng che đầu mình, thiếu chút nữa là bọn họ lau súng cướp cò, may mà anh còn lý trí, phanh xe lại đúng lúc.
Anh đang tắm trong phòng tắm, cô ở trong chăn rất lâu, mãi đến khi hơi thở bình thường, cô mới chui từ trong chăn ra. Trong phòng tắm vẫn ào ào tiếng nước, Lăng Tử Yên ngồi dậy, nghĩ một lát, cô vội vàng xuống giường đến phòng để quần áo chọn quần áo mặc vào, nếu không anh tắm sạch sẽ xong đến phòng để quần áo, cô sẽ xấu hổ hơn.
Đến phòng để quần áo chọn một chiếc váy cotton màu lam nhạt mặc xong, Lăng Tử Yên ra khỏi phòng để quần áo. Anh vẫn còn đang tắm, Lăng Tử Yên đành phải đi xuống lầu làm bữa sáng trước.
Bữa sáng rất đơn giản, trong tủ lạnh có bánh mì, Lăng Tử Yên đặt bánh mì vào trong máy, khi thấy có thịt hun khói, cô lấy hai miếng thịt hun khói và bốn quả trứng gà, lại hâm nóng hai cốc sữa, chuẩn bị xong hết mọi việc, Kỳ Minh Viễn đi từ trên lầu xuống.
Lăng Tử Yên hơi xấu hổ, lắp bắp nói: “Tôi... Tôi còn chưa... Rửa mặt, đi lên trước, nếu anh đói thì ăn trước đi, đừng đợi tôi!”
Dứt lời cô muốn đi qua anh, nhưng không thuận lợi, bị anh vươn tay nắm lấy. Anh mới tắm nước lạnh, lòng bàn tay lạnh lẽo, chạm vào cánh tay nóng lên của Lăng Tử Yên, không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái: “Rất xin lỗi, sau này anh lại như vậy, em đánh anh đá anh, đều không sao cả!”
“Được, tôi sẽ không khách sáo đâu nhé!” Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn anh, biểu cảm trên mặt giống như thở phào nhẹ nhõm một hơi!
“Đi rửa mặt thôi!” Kỳ Minh Viễn hài lòng gật đầu, trong lòng lại có chút mất mát, buông tay cô ra, để cô đi lên lầu, nhưng anh nghiêng người nhìn bóng lưng cô!
Đến khi nào cô mới không kháng cự anh như thế nữa?