"Cô ấy có liên lạc với cô!"
"Đúng vậy, cô ấy nói tối nay học sinh của cô ấy xảy ra chuyện, cô ấy qua hỗ trợ, tám giờ sẽ về nhà, nhưng mà vừa rồi cô ấy gọi điện cho tôi bảo tối nay không về nhà..." Dư Hoài Anh đã sớm tỉnh ngủ, vừa nói rõ mọi việc cho Kỳ Minh Viễn, vừa đi tới lấy quần áo để thay: "Anh Kỳ, anh có thể xác định được bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"
"Tôi sẽ đi tìm." Kỳ Minh Viễn nghe xong, lập tức cúp máy, lần nữa gọi cho Ngạc Bắc, trong lòng vừa lo lắng vừa hối hận vô cùng.
Đêm nay đáng lẽ anh nên tin vào giác quan thứ sáu của mình, nếu không sẽ không chần chờ đến bây giờ. Đã gần mười một giờ rồi, Lăng Tử Yên nói tám giờ sẽ về, vậy là đã qua ba tiếng.
Ba tiếng, đủ thứ chuyện có thể xảy ra.
Mười phút sau, Ngạc Bắc cho Kỳ Minh Viễn kết quả, anh ta nói rõ ràng mọi việc xảy ra cho Kỳ Minh Viễn: "Nghe nói là bị bắt cóc, học sinh trường tiểu học Thành Công, lớp năm, tên An Giai Ninh, mợ chủ được bọn bắt cóc chỉ đích danh đi đưa tiền, từ Hương Lan Uyển đến vịnh Lạc Hà, thông qua camera giám sát ở vịnh Lạc Hà, có thể xác định mợ chủ đi đến tiệc du thuyền, trước mắt, tất cả thuyền tham gia thi đấu đều đã về đơn vị, duy chỉ có thuyền số bảy. Nó là của Chung Khải Trạch, nhưng mà Chung Khải Trạch đang ở nhà họ Chung! Lăng Tuyết Lan đã xuất viện chiều nay, người đón cô ta là Mã Phú Yên."
Từ trước tới nay, tư liệu mà Ngạc Bắn tra đều toàn diện, cân nhắc đến mọi mặt, bất kỳ người nào liên quan đến việc xảy ra hôm nay cho Lăng Tử Yên, anh ta đều tra rõ ràng mới báo cáo cho Kỳ Minh Viễn.
"Triệu tập người của cậu đến vịnh Lạc Hà, nhất định phải tìm được người!" Kỳ Minh Viễn rất hài lòng với kết quả mà Ngạc Bắc tra được, anh vốn đang trên xe, lập tức ném điện thoại di động vào giá đỡ, sau đó khỏi động xe ra khỏi cửa.
Mục đích của Kỳ Minh Viễn là tới vịnh Lạc Hà, ở tiệc du thuyền anh cũng có một chiếc thuyền cho riêng mình, người phụ trách chăm sóc đội du thuyền thấy Kỳ Minh Viễn tới, lập tức cung kính nghênh đón: "Cậu ba, cậu tới rồi, cậu muốn ra biển sao?"
"Ừ!" Kỳ Minh Viễn gật đầu, ra hiệu với Ngạc Bắc đứng sau lưng mình một chút, hai người cùng nhau lên thuyền.
Trái tim thấp thỏm của Kỳ Minh Viễn cuối cùng cũng được nhẹ nhõm.
"Tử Yên." Kỳ Minh Viễn ngồi xuống, cực kỳ đau lòng, ôm Lăng Tử Yên lên, lúc này mới phát hiện trên người cô không có vết thương, xem ra cô không bị thương, nhưng mà trên boong tàu có dấu vết vật lộn, Kỳ Minh Viễn không khỏi nhíu mày.
Vậy máu trên boong tàu này là của ai?
"Leng keng", ngay khi ôm Lăng Tử Yên vào trong lòng, một cây dao liền rơi khỏi tay Lăng Tử Yên, va chạm với boong tay, phát ra âm thanh chói tai.
"Tử Yên, Tử Yên!" Kỳ Minh Viễn ngửi được mùi rượu thoang thoảng từ người cô, liền đưa tay lên vỗ vào má cô, muốn làm cô tỉnh lại.
Anh không biết rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì, vì sao lại có một con dao dính máu rơi xuống từ trong tay cô, vì sao trên boong tàu lại nhiều máu đến vậy, vết máu đó rốt cuộc là của ai?
"Ưm..." Lăng Tử Yên mở to mắt, nương theo ánh đèn trên thuyền, thấy được mặt của Kỳ Minh Viễn, cô lập tức yên lòng cười lên, giang tay ôm chặt lấy anh: "Minh Viễn, cuối cùng anh cũng đến rồi, hu hu hu... Em còn tưởng là đời này không được gặp anh nữa, em tưởng là em chết rồi..."