Biểu cảm trên mặt Kỳ Minh Viễn đã khó coi tới cực điểm.
Khi Lăng Sở Tiêu nói, ông ta không ngừng chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt của Kỳ Minh Viễn, không thể phủ nhận biểu hiện của Kỳ Minh Viễn khiến cho ông ta rất thất vọng.
"Nếu cậu chỉ xem con bé là thế thân trong lời nói, mong cậu nói với con bé, trước kia con bé chưa từng gặp cậu, cho dù khoảng thời gian này cậu đối với nó che chở đầy đủ nhưng tình cảm của con bé đối với cậu cũng sẽ không quá sâu. Tình cảm của hai người vẫn nên sớm kết thúc đi thì tốt hơn.” Lăng Sở Tiêu bất đắc dĩ nói với Kỳ Minh Viễn.
Lời nói của Lăng Sở Tiêu khiến vẻ mặt u ám của Kỳ Minh Viễn sinh ra một tia thất thần. Trong đầu anh chỉ có một hình ảnh, đó là khi Lăng Tử Yên sợ hãi, cô chỉ ôm chặt lấy anh, ở trong lòng anh sợ tới mức cả người run lên.
Chỉ cần anh nghĩ đến vẻ mặt bất lực của cô, vẻ mặt đau khổ, thần sắc khủng hoảng, còn cảm giác được ôm chặt lấy anh không muốn rời xa, Kỳ Minh Viễn không thể tưởng tượng được sẽ có ngày cô phải xa mình.
“Tôi sẽ không ly hôn với cô ấy hay rời khỏi cô ấy.”
Kỳ Minh Viên nghe theo sự lựa chọn của trái tim mình, không muốn tách khỏi cô như thế này, bởi vì anh biết rằng, một khi anh không muốn cô và đệ đơn ly hôn với cô, cô chắc chắn sẽ còn buồn hơn khi Lăng Sở Tiêu muốn cắt đứt mối quan hệ cha con với cô vào đêm hôm đó.
Cô đẹp như vậy, sao anh có thể làm cô buồn.
"Nhưng nếu một ngày, chị gái con bé quay lại? Cậu sẽ chọn như thế nào, lấy hay bỏ?"
Lăng Sở Tiêu nhìn chằm chằm Kỳ Minh Viễn với vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại: "Cậu biết rất rõ người mà cậu thực sự muốn kết hôn không phải là Tử Yên, mà là chị gái của con bé. Tôi không biết giữa chị gái của Tử Yên và cậu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu vì nó mới cưới Tử Yên, điều này cho thấy trong lòng cậu, người cậu yêu nhất chính là con bé, không phải Tử Yên."
Điều duy nhất Kỳ Minh Viễn trả lại cho Lăng Sở Tiêu chỉ là sự im lặng.
"Kỳ Minh Viễn, tôi và Tử Yên đoạn tuyệt quan hệ, không phải là không cần con bé, mà chính là muốn bảo vệ nó. Con bé cũng đã trưởng thành, không cần nhà họ Lăng giúp đỡ nữa. Tôi sẽ tiếp tục giữ nó ở nhà họ Lăng nhưng vợ tôi và Tuyết Lan luôn tìm cơ hội gây khó dễ, vì vậy tôi muốn cắt đứt quan hệ cha con với nó. Cũng biết lúc đó con bé sẽ rất buồn, nhưng nỗi buồn trước mắt chẳng là gì so với việc để con bé sống một cuộc sống bình yên. "
Giọng điệu của Lăng Sở Tiêu rất thuyết phục, nhìn về phía Kỳ Minh Viễn, chính là muốn đợi anh nói điều gì đó, nhưng anh đã không làm thế.
Lăng Sở Tiêu vẫn phải tiếp tục nói với Kỳ Minh Viễn: "Kỳ Minh Viễn, cậu có thể cho tôi một lời hứa được không? Đảm bảo rằng cậu sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình Tử Yên, cam đoan cho dù sau này có tìm được chị gái của con bé, cậu cũng sẽ chỉ yêu Tử Yên, không thể có người phụ nữ nào khác, cậu có thể làm được chuyện này không?"
Lăng Tử Yên đã muốn đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Lăng, hiện tại cô còn bà nội cần phải chăm sóc, tuy tiền lương không thấp, anh cũng có thể cho cô thêm phí phụng dưỡng, có thể khiến cuộc sống của cô cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Nhưng trong tương lai sau này thì sao?
Cô đã từng là vợ của Kỳ Minh Viễn, lại ly hôn, sau đó mang theo một bà nội bệnh tật quanh năm quấn lấy, ai còn muốn kết hôn với cô đây?
Nếu người đó thực sự muốn kết hôn, chỉ sợ đó là đối thủ kinh doanh của anh, cưới cô chẳng qua vì Lăng Tử Yên đã từng là vợ của anh, là người phụ nữ anh đã từng ngủ chung, chỉ nhằm mục đích trút giận, khiến anh cảm thấy ghê tởm mà thôi.
Kỳ Minh Viễn không thể chấp nhận được sau này cô sẽ sống một cuộc sống như vậy. Chính là người con gái mà anh muốn nâng niu trong lòng bàn tay, sao anh có thể để cô sống một cuộc sống không thể chịu đựng nổi như thế được.
Anh không nỡ, cũng cảm thấy rất đau khổ.
“Ái Vi, đừng quay lại.”
Kỳ Minh Viễn mở to mắt nhìn cổng trường tiểu học Thành Công, chỉ có thể cầu nguyện như vậy, sau đó gọi điện thoại cho Ngạn Bắc: “Tin tức của Phương Ái Vi, về sau không cần phải điều tra nữa."
Nói xong liền cúp điện thoại không đợi Ngạn Bắc trả lời.
Anh không thể quan tâm đến chuyện gì khác, chỉ cần một chút thôi, anh không thể để cô buồn, vì vậy dù cô là ai, chỉ cần cô là vợ anh, anh sẽ che chở cô cả đời.