“Minh Ưu, cháu về đi, hôm nay cô có chuyện tìm Tử Yên.”
Ngay sau đó, Đường Uyển Dư nhìn thấy Lăng Tử Yên từ cổng trường đi ra, bà ấy lập tức quay đầu nói với Hứa Minh Ưu: “Chuyện này, đừng nói cho Minh Viễn biết, cô sẽ tự nói với nó."
"Chuyện này..." Hứa Minh Ưu khó xử.
Kỳ Minh Viễn yêu cầu cô ta bảo vệ Lăng Tử Yên, nhưng Đường Uyển Dư lại là trưởng bối.
"Như thế nào? Cháu cảm thấy cô sẽ hại cô ta sao?"
Đường Uyển Dư bật cười: "Cô ta là con dâu của cô, chẳng lẽ cô không cần Kỳ Minh Viễn nữa sao?"
“Được, vậy cháu về trước.”
Hứa Minh Ưu cũng biết bản thân không thể từ chối. Nếu cô ta gọi cho Kỳ Minh Viễn, sẽ nhất định không cho cô ta giao Lăng Tử Yên cho Đường Uyển Dư, còn nếu như Đường Uyển Dư nhất quyết muốn đưa Lăng Tử Yên đi, cô ta sẽ ra tay với bà ấy sao?
Cô ta có dám không?
Vì vậy, cô ta nên là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
“Mẹ, mẹ đến rồi.” Lăng Tử Yên không biết tin đồn đã lan truyền vào ngày hôm đó, huống chi Đường Uyển Dư vừa nghe thấy tin tức liền muốn kiểm tra cô, cho nên cô vẫn lễ phép chào hỏi bà ấy như trước.
Đường Uyển Dư có thể thành lập một tập đoàn có quy mô như quốc tế Hải An, vui buồn sớm đã không hề hiện ra trên mặt. Giọng điệu vô cùng thoải mái không khác với mấy khi nói với Lăng Tử Yên: "Là như vậy, hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe định kỳ, mẹ mới nhớ tới, con và Minh Viễn kết hôn cũng đã được một thời gian rồi, cho nên muốn đưa con cùng đi kiểm tra. Cũng không có việc gì, chỉ muốn yên tâm một chút thôi.”
“Vâng, để con gọi cho Minh Viễn trước, bảo anh ấy đừng đợi con ăn cơm trưa.” Sau khi nói xong Lăng Tử Yên lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Kỳ Minh Viễn.
“Được, chúng ta lên xe trước, lên xe gọi nó là được.” Đường Uyển Dư xoay người mở cửa xe ghế sau, ý bảo cô lên xe ngồi trước. Ngôn Tình Sắc
“Vâng, lên xe con gọi cho anh ấy.” Lăng Tử Yên cũng ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh Đường Uyển Dư, đồng thời bấm số gọi cho Kỳ Minh Viễn.
“Tú Linh, dù sao chúng ta cũng là người một nhà.”
Chung Đức Hải không đưa tay nhận lấy tấm chi phiếu mà Thiệu Tú Linh đưa, nhìn chằm chằm về phía cô ta: “Cô muốn nhìn thấy nhà chúng ta sụp đổ sao?”
“Cha, nếu như cha cảm thấy con ghi hận chuyện năm đó mà không giúp, con liền gọi điện cho Đường Duệ, cha tự mình nói chuyện với anh ấy.” Dứt lời, Thiệu Tú Linh lấy điện thoại ở bên cạnh đồng thời nhìn về phía Chung Đức Hải, thấy ông ta không ngăn cản mình trực tiếp gọi điện.
Chung Đường Duệ nhanh chóng nhận điện thoại, Thiệu Tú Linh thản nhiên nói chuyện này với chồng mình: "Đường Duệ, bên phía công ty của cha xảy ra chút chuyện, cần xoay vốn, anh nói chuyện với ông ấy một chút.”
Nói xong, cô ta trực tiếp đưa điện thoại cho Chung Đức Hải.
“Đường Duệ, hiện tại cha cần một số tiền để vượt qua cửa ải này, nếu như vượt qua được, công ty nhất định có khởi sắc.” Hiện tại Chung Đức Hải đã đặt tất cả hy vọng vào cậu con trai cả.
"Cha, đem cả công ty của con cùng với tất cả bất động sản đem bán ra cũng không đủ tiền, cha còn muốn nữa không?”
"Đường Duệ, hiện tại cha cũng không có cách nào."
“Cha, năm đó con và Tú Linh rời khỏi nhà, trên người bọn con chỉ có ba triệu, cha còn nhớ không?”
Vẻ mặt của Chung Đường Duệ đột nhiên trở nên kiên quyết: “Hiện tại, chuyện công ty bị anh ta khiến phá sản, cha liền nghĩ đến con. Năm đó, cha có từng nghĩ tới chuyện con và Tú Linh thiếu chút nữa chết đói ngoài đường không?”
“Đủ rồi.”
Không đợi Chung Đức Hải kịp lên tiếng, Lữ Tú Anh trực tiếp đoạt lấy quát Chung Đường Duệ: “Không phải anh ghi hận chuyện năm đó tôi không thích vợ anh sao? Vì sao chúng tôi không thích cô ta, còn không phải bởi vì cô ta không thể sinh con sao? Chúng tôi không cho anh và cô ta ở cùng nhau cũng không phải vì muốn tốt cho anh sao? Anh không nghĩ lại mà xem, nếu lúc trước anh và cô ta ly hôn, kết hôn với Lữ Tử Lan, nói không chừng đã có con lớn rồi, anh còn vì chuyện này… Tôi chưa nói hết đâu.”