“Bây giờ em đang đưa chị ấy đến bệnh viện, vừa rồi em đã kiểm tra cho chị ấy, chỉ bị mất máu quá nhiều mà thôi, không có nguy hiểm đến tính mạng. Anh muốn đến bệnh viện Hoàn Mỹ hay chọn một bệnh viện gần đây?” Hứa Minh Ưu vô cùng tỉnh táo hỏi ý kiến của Kỳ Minh Viễn.
“Hoàn Mỹ.” Kỳ Minh Viễn trả lời không chút do dự.
“Được, vậy tôi cúp máy đây.” Hứa Minh Ưu vừa nói xong lập tức cúp điện thoại, lái xe về phía bệnh viện Hoàn Mỹ.
Lúc Kỳ Minh Viễn chạy đến bệnh viện Hoàn Mỹ, Lăng Tử Yên vẫn chưa tỉnh lại.
Anh lo lắng hỏi bác sĩ phụ trách khám bệnh cho Lăng Tử Yên: “Cô ấy sao rồi?”
“Bệnh nhân không có gì đáng lo ngại. Anh là chồng của cô ấy sao?”
Bác sĩ nhìn ra được sự lo lắng của Kỳ Minh Viễn, câu nói đầu tiên là trấn an anh: “Trong cuộc đời của rất nhiều người phụ nữ đều sẽ xuất hiện tình huống ra nhiều như vậy, có rất nhiều nguyên nhân tạo nên tình huống này, có thể là từ phương diện tinh thần và phương diện ăn uống, hoặc do cái khác nữa.”
“Trước khi cô ấy đến kinh nguyệt một ngày có ăn hơi nhiều kem ly, trên phương diện tinh thần không có vấn đề gì cả, chỉ là gần đây có xảy ra một chút chuyện, tâm trạng có chút lên xuống, nhưng nói tóm lại thì tâm trạng vẫn khá.” Kỳ Minh Viễn trả lời.
Giờ phút này anh vô cùng hối hận, nhất là khi nghĩ đến chính là do bản thân mình cho phép cô ăn những ly kem kia. Lúc ấy chỉ cho là cô nóng quá, ăn chút kem sẽ thấy dễ chịu hơn, không ngờ rằng sẽ khiến cho cô khó chịu như vậy.
“Vào mùa hè, quả thật một số cô gái vô cùng thích ăn kem, nhưng thật ra việc đó rất không tốt cho cơ thể.”
Bác sĩ sáng tỏ gật đầu: “Thân thể người yêu của anh không có gì đáng lo ngại, chỉ là do chảy quá nhiều máu, nên mới bị như vậy. Sau khi trở về ăn nhiều món ăn bổ máu một chút trong thời gian dài là có thể bù lại.”
“Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?” Đây là điều mà Kỳ Minh Viễn lo lắng nhất.
“Không có chuyện gì, cô ấy quá mệt mỏi, khi nào ngủ đủ thì sẽ tỉnh lại thôi.” Bác sĩ cười trả lời.
“Cảm ơn bác sĩ.”
“Chồng của cô ta là con trai của tôi, cô ta là con dâu của tôi, người làm mẹ chồng như tôi muốn kiểm tra cơ thể của con dâu có sạch sẽ hay không một chút cũng không được sao? Nếu như cô ta không thể sinh được nữa, con trai tôi cưới cô ta về để thờ như Bồ Tát sao? Bà lập tức đi kiểm tra cho cô ta ngay. Tôi ở đây đợi kết quả.”
Đường Uyển Dư nói xong lập tức đứng lên, đi ra ngoài cửa, sau đó nghĩ đến cái gì đó: “Đừng cho Kỳ Minh Viễn biết tôi từng đến đây.”
“Vâng.”
Làm sao bác sĩ dám nói không, sau khi Đường Uyển Dư đi rồi, lập tức nói với trợ lý của mình: “Đi thôi, đi kiểm tra cho mợ chủ.”
Trong giọng nói đều là sự bất đắc dĩ và đồng tình với Lăng Tử Yên.
“Vâng.” Hai trợ lý gật đầu, lập tức bắt đầu chuẩn bị đi kiểm tra cho Lăng Tử Yên, vừa ra khỏi phòng phẫu thuật thì bắt đầu bàn luận.
“Thì ra mấy chuyện tám nhảm mà bà Triệu nói trong phòng bệnh hôm nay đều là sự thật.” Trợ lý A nhỏ giọng nói với trợ lý B.
“Chuyện gì vậy, sao tôi lại không biết?” Vẻ mặt trợ lý A ngờ vực.
Đương nhiên trợ lý A là một con người yêu thích chuyện thị phi, biết được trợ lý B chưa nghe được tin đồn được truyền trong bệnh viện sáng nay thì lập tức hưng phấn nói với trợ lý B: “Ôi cô không biết sao? Đã truyền khắp cả bệnh viện rồi, nói trước khi mợ chủ của Quốc tế Hải An chúng ta gả cho cậu ba, thì đã gả cho người khác, chính là cậu chủ của Điện tử Đức Hải kia.”
“Chỉ là cùng ngày kết hôn thì bị em gái cô ấy đoạt mất chồng, em gái cô ấy cũng đến nhà họ Chung ở.”
“Bây giờ có tin đồn truyền ra, sở dĩ nhà họ Chung không cần mợ chủ của họ nữa, là bởi vì trong bốn năm cô ta nói chuyện yêu đương với cậu Chung đã mang thai ba lần, cô ta đều không muốn giữ đứa bé.”