Tối qua Chung Khải Trạch uống đến say mèm, vẫn luôn ngủ say vừa mới thức dậy, anh ta không muốn từ bỏ Lăng Tử Yên như thế, bởi vậy gọi điện tới trường tiểu học Thành Công thăm dò, chắc chắn hôm nay Lăng Tử Yên đã trả phép về trường học, lập tức đi tới đây. Bởi vì xe đón con nhiều tạo thành kẹt xe, cho nên anh ta vẫn luôn quanh quẩn tại công viên này, nhưng không nghĩ rằng sẽ thấy Lăng Tử Yên khóc ở đây.
“Chung Khải Trạch, anh có ý gì đây?” Lăng Tử Yên đứng bật dậy khỏi ghế: “Rõ ràng là tối qua đã nhận giấy chứng nhận ly hôn, vì sao anh không nói thật với Lăng Tuyết Lan? Vì sao còn muốn cô ta tới trường học tìm tôi?”
“Vì sao anh phải nói cho cô ta?” Chung Khải Trạch hơi nhếch miệng khinh thường, đi tới trước người Lăng Tử Yên, một tay nắm lấy cô, bàn tay có lực nắm chặt hai vai cô: “Lăng Tử Yên, em từng xuất hiện trên hộ khẩu của anh, đã từng là vợ hợp pháp của Chung Khải Trạch này, nhưng mà anh chưa từng chạm vào em, em không thấy anh rất chịu thiệt sao?”
“Chung Khải Trạch anh muốn làm gì? Buông ra!” Lăng Tử Yên bị lời nói của anh ta dọa sợ, chịu đựng đau nhức trên hai vai vùng vẫy.
“Lăng Tử Yên, em muốn vứt bỏ anh ở bên Kỳ Minh Viễn sao? Ha ha, em nghĩ hay quá nhỉ.” Chung Khải Trạch nắm chặt lấy Lăng Tử Yên không buông, cô càng vùng vẫy, khát vọng muốn đạt được cô trong lòng anh ta càng mãnh liệt. Một tay anh ta kéo cô vào lòng mình, cúi đầu muốn hôn lên môi cô.
Lăng Tử Yên cảm thấy ghê tởm vội vàng né tránh, bởi vậy nụ hôn của Chung Khải Trạch rơi vào tai và tóc cô. Chung Khải Trạch cười xấu xa, lập tức hôn lên cổ cô.
“Chung Khải Trạch, tên khốn nạn này, anh buông ra!” Lăng Tử Yên chỉ cảm thấy ghê tởm, đụng chạm của anh ta khiến cô muốn nôn, nhưng thân thể bị người đàn ông này chế trụ thật chặt, căn bản không thể nhúc nhích, cô càng vùng vẫy, anh ta càng ôm chặt.
Thậm chí nụ hôn của anh ta đã bắt đầu trượt xuống xương quai xanh của cô, khiến quanh người cô nổi lên một tầng da gà.
Kỳ Minh Viễn âm trầm đỗ xe lại, cô không có xe, cho nên anh tự mình tới trường học đón cô. Bởi vì là giờ tan học, cho nên anh chuyển sang đi con đường nhỏ, hi vọng có thể nhìn thấy cô, nhưng không nghĩ rằng nhìn thấy cô và Chung Khải Trạch ở trong công viên ôm ấp nhau.
“Anh nghĩ rằng cô ta là cô gái đơn thuần thiện lương sao? Anh xem trong khoảng thời gian anh không có ở nước An Hạ, cô ta đã làm gì?”
“Người đàn ông này, ở trong nước đã theo đuổi cô ta, theo đuổi từ lúc tốt nghiệp tiểu học đến bây giờ, anh xem bọn họ ôm ấp nhau như vậy, cô gái trong sạch sẽ ôm ấp người ta như thế sao?”
“Anh bao lâu mới tới nước An Hạ một lần, mỗi lần tới ở bao lâu? Người đàn ông này, từ lúc cô ta ở nước An Hạ xong, đã theo đuổi tới, mỗi ngày sớm tối đưa đón, mời ăn cơm mua quần áo mua giày mua túi xách...”
Một giọng nói bi thương truyền từ sâu trong trí nhớ của Kỳ Minh Viễn ra!
Ái Vi năm đó, cô bây giờ, đều không trung trinh đối với anh!
Trong đầu Kỳ Minh Viễn chỉ có ý nghĩ này, cô đối với anh, vậy mà bất trung. Sau khi gả cho anh rồi, còn ôm ấp người khác trước mặt anh, nhất là ở trong công viên nhỏ này. Lúc trước không có nhiều người, nhưng mà bây giờ trên đường to kẹt xe, đã có một số xe lái tới con đường nhỏ này, vậy mà bọn họ vẫn còn đang ôm ấp.
Đáng giận nhất chính là, vậy mà cô còn để chồng cũ hôn cô?
Chỗ mà chồng cũ của cô hôn, đó là chỗ nào?
Cô còn biết thẹn hay không?
Kỳ Minh Viễn không thể chịu đựng được nữa, anh đẩy cửa xuống xe, dùng tốc độ như tia chớp, lập tức xông tới bên cạnh hai người, ngại ra tay không đủ sức lực, trực tiếp vươn chân dài đá ra, đá xương đùi Chung Khải Trạch khiến anh ta cảm thấy đau nhức.
Chung Khải Trạch đang muốn kéo quần áo Lăng Tử Yên hôn đủ, trên chân truyền tới cảm giác đau nhức, đau tới mức anh ta không quản được gì nữa, vội vàng buông Lăng Tử Yên ra, chân cũng vì đau đớn mà quỳ một gối xuống, cảm giác duy nhất là xương chân mình đều bị vỡ ra rồi!
“Em đang làm gì thế? Theo tôi trở về!” Giọng nói của Kỳ Minh Viễn giống như xuyên thấu từ trong đầm băng ra, lạnh tới mức chút cảm kích của Lăng Tử Yên mới sinh ra lập tức tan thành mây khói, nhìn gương mặt phẫn nộ của anh, Lăng Tử Yên chỉ có sợ hãi!
“Tôi không đi theo anh!” Lúc này mới bị tên cặn bã kia giở trò, Lăng Tử Yên vô cùng có ý thức an toàn. Bây giờ Kỳ Minh Viễn giống như một ngọn núi lửa có khả năng bùng nổ bất cứ lúc nào, cô đi cùng với anh, còn không phải bị anh lột da róc xương à.
“Tôi lại cho em một cơ hội nữa, tốt nhất là em nghĩ rõ hãy trả lời!” Kỳ Minh Viễn dừng bước, âm trầm trên gương mặt lập tức tăng lên gấp bội.
“Tôi không biết vì sao anh lại tức giận, nhưng tôi không thể đi theo anh, tôi không muốn bị bạo hành gia đình...”
Lăng Tử Yên còn chưa dứt lời, Kỳ Minh Viễn đã khom người ôm cô lên, đi nhanh về phía xe anh.
“Kỳ Minh Viễn, anh buông ra, anh buông ra, tôi không muốn đi theo anh, anh đừng mơ bạo hành gia đình tôi!”
Lăng Tử Yên vùng vẫy ở trong lòng anh, sợ hãi tới mức vươn tay dùng lực đấm vào ngực anh. Nhưng mà trên ngực anh đều là cơ bắp, đánh tới mức tay cô đau muốn chết, nhưng anh ngay cả mày cũng không nhíu lại một cái.
Lăng Tử Yên vừa tức vừa sợ, vươn tay cào mặt anh, vừa vội lại sợ nói với anh: “Kỳ Minh Viễn, anh buông ra có nghe thấy không? Cho dù tôi và anh đăng ký kết hôn rồi...”
“Đăng ký kết hôn thì là vợ của tôi, em còn dám ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác ở bên ngoài sao? Lăng Tử Yên, tối nay tôi sẽ khiến em biết kết cục của việc phản bội tôi!”
Kỳ Minh Viễn nói xong, đã ôm Lăng Tử Yên đi tới xe, một tay mở cửa, nhét Lăng Tử Yên vào trong xe, dùng chìa khóa xe khóa cửa xe lại, coi như không thấy Chung Khải Trạch khập khiễng đuổi theo ở phía sau, trực tiếp lên xe nhấn chân ga rời đi.
“Kỳ Minh Viễn, anh để tôi xuống xe, tôi muốn xuống xe...” Lăng Tử Yên được sắp xếp ở vị trí phía sau ghế lái, sợ hãi nhìn Kỳ Minh Viễn vẻ mặt âm trầm đang lái xe, kêu to.
“Câm miệng!” Anh trả lời cô một câu này.
Lăng Tử Yên tức tới mức chỉ muốn đạp anh, nhưng kế tiếp cho dù cô nói gì với anh, anh đều coi như không nghe thấy, cuối cùng Lăng Tử Yên đành phải câm miệng!
Bởi vì cho dù cô nói gì, người phía trước chỉ chuyên tâm lái xe, căn bản coi như không có cô. Cả đoạn đường này, đã có mấy chiếc xe máy cảnh sát giao thông đuổi theo anh, nhưng cả đám nhìn thấy biển số xe của anh xong, giảm tốc độ rời đi!
Lăng Tử Yên đành phải câm miệng, mãi đến khi xe đỗ lại, Lăng Tử Yên mới phát hiện, nơi mà anh đưa cô tới không phải là khách sạn An Bình, mà là một khu biệt thự nho nhỏ. Sở dĩ nói nhỏ là vì khu biệt thự không rộng, nhìn chỉ có mười ngôi biệt thự, nhưng nó nằm ở khu vực phồn hoa nhất của Đông Thành, cho dù là xanh hóa hay là phương tiện khác, đều vô cùng tốt.
Nhưng mà một khu biệt thự này, lại lấy một cái tên bình thường không thể bình thường hơn - Hương Lan Uyển!
“Xuống xe!” Kỳ Minh Viễn đỗ xe vào gara một ngôi biệt thự, mở cửa xe, yêu cầu Lăng Tử Yên xuống xe!
Lăng Tử Yên ngẩng đầu nhìn anh, thấy vẻ âm trầm trên mặt anh còn chưa giảm đi chút nào thì hơi sợ hãi. Mà rõ ràng là Kỳ Minh Viễn không có nhiều kiên nhẫn, trực tiếp kéo cô xuống xe, không để ý tới phản kháng của cô, ôm người đi ra, đi vào cửa biệt thự, đóng cửa lại, ném Lăng Tử Yên lên thảm trải sàn.
“Kỳ Minh Viễn anh làm gì thế?” Thảm trải sàn rất mềm, cho dù sức lực của anh mạnh, Lăng Tử Yên chỉ cảm thấy hơi đau, nhưng cô có thể chắc chắn mình không bị thương. Cô đứng dậy sợ hãi chất vấn Kỳ Minh Viễn: “Tôi làm gì sai mà anh đột nhiên đối xử với tôi như thế chứ?”