Chương 10
Tối qua Chung Khải Trạch uống đến say mèm, vẫn luôn ngủ say vừa mới thức dậy, anh ta không muốn từ bỏ Lăng Tử Yên như thế, bởi vậy gọi điện tới trường tiểu học Thành Công thăm dò, chắc chắn hôm nay Lăng Tử Yên đã trả phép về trường học, lập tức đi tới đây. Bởi vì xe đón con nhiều tạo thành kẹt xe, cho nên anh ta vẫn luôn quanh quẩn tại công viên này, nhưng không nghĩ rằng sẽ thấy Lăng Tử Yên khóc ở đây. “Chung Khải Trạch, anh có ý gì đây?” Lãng Tử Yên đứng bật dậy khỏi ghế: “Rõ ràng là tối qua đã nhận giấy chứng nhận ly hôn, vì sao anh không nói thật với Lăng Tuyết Lan? Vì sao còn muốn cô ta tới trường học tìm tôi?”
“Vì sao anh phải nói cho cô ta?” Chung Khải Trạch hơi nhếch miệng khinh thường, đi tới trước người Lăng Tử Yên, một tay nằm lấy cô, bàn tay có lực năm chặt hai vai cô: “Lăng Tử Yên, em từng xuất hiện trên hộ khẩu của anh, đã từng là vợ hợp pháp của Chung Khải Trạch này, nhưng mà anh chưa từng chạm vào em, em không thấy anh rất chịu thiệt sao?”
“Chung Khải Trạch anh muốn làm gì? Buông ra!” Lăng Tử Yên bị lời nói của anh ta dọa sơ, chịu đựng đau nhức trên hai vai vùng vẫy. “Lăng Tử Yên, em muốn vứt bỏ anh ở bên Kỳ Minh Viễn sao? Ha ha, em nghĩ hay quá nhỉ.” Chung Khải Trạch năm chặt lấy Lãng Tử Yên không buông, cô càng vùng vẫy, khát vọng muốn đạt được cô trong lòng anh ta càng mãnh liệt. Một tay anh ta kéo cô vào lòng mình, cúi đầu muốn hôn lên môi cô
Lăng Tử Yên cảm thấy ghê tởm vội vàng né tránh, bởi vậy nụ hôn của Chung Khải Trạch rơi vào tại và tóc cô. Chung Khải Trạch cười xấu xa, lập tức hôn lên cổ cô “Chung Khải Trạch, tên khốn nạn này, anh buông ra!” Lăng
Tử Yên chỉ cảm thấy ghê tởm, đụng chạm của anh ta khiến cô muốn nôn, nhưng thân thể bị người đàn ông này chế trụ thật chặt, căn bản không thể nhúc nhích, cô cảng vùng vẫy, anh ta càng ôm chặt
Thậm chí nụ hôn của anh ta đã bắt đầu trượt xuống xương quai xanh của cô, khiển quanh người cô nổi lên một tầng da gà.
Kỳ Minh Viễn âm trầm đỗ xe lại, cô không có xe, cho nên anh tự mình tới trường học đón cô. Bởi vì là giờ tan học, cho nên anh chuyển sang đi con đường nhỏ, hi vọng có thể nhìn thấy cô, nhưng không nghĩ rằng nhìn thấy cô và Chung Khải Trạch ở trong công viên ôm ấp nhau. “Anh nghĩ rằng cô ta là cô gái đơn thuần thiện lương sao? Anh xem trong khoảng thời gian anh không có ở nước An Hạ, cô ta đã làm gì?”
“Người đàn ông này, ở trong nước đã theo đuổi cô ta, theo đuổi từ lúc tốt nghiệp tiểu học đến bây giờ, anh xem bọn họ ôm ấp nhau như vậy, cô gái trong sạch sẽ ôm ấp người ta như thế sao?”
“Anh bao lâu mới tới nước An Hạ một lần, mỗi lần tới ở bao lâu? Người đàn ông này, từ lúc cô ta ở nước An Hạ xong, đã theo đuổi tới, mỗi ngày sớm tối đưa đón, mời ăn cơm mua quần áo mua giày mua túi xách…”
Một giọng nói bị thương truyền từ sâu trong trí nhớ của Kỳ Minh Viễn ra
Ái Vi năm đó, cô bây giờ, đều không trung trình đối với anh!
Trong đầu Kỳ Minh Viên chỉ có ý nghĩ này, cô đối với anh, vậy mà bất trung. Sau khi gả cho anh rồi, còn ôm ấp người khác trước mặt anh, nhất là ở trong công viên nhỏ này. Lúc trước không có nhiều người, nhưng mà bây giờ trên đường to kẹt xe, đã có một số xe lái tới con đường nhỏ này, vậy mà bọn họ vẫn còn đang ôm ấp.
Đáng giận nhất chính là, vậy mà cô còn để chồng cũ hôn
Chỗ mà chồng cũ của cô hôn, đó là chỗ nào?
Cô?
Cô còn biết thẹn hay không?
Kỳ Minh Viễn không thể chịu đựng được nữa, anh đẩy cửa xuống xe, dùng tốc độ như tia chớp, lập tức xông tới bên cạnh hai người, ngại ra tay không đủ sức lực, trực tiếp vươn chân dài đá ra, đá xương đùi Chung Khải Trạch khiến anh ta cảm thấy đau nhức.
Chung Khải Trạch đang muốn kéo quân áo Lăng Tử Yên hôn đủ, trên chân truyền tới cảm giác đau nhức, đau tới mức anh ta không quản được gì nữa, vội vàng buông Lăng Tử Yên ra, chân cũng vì đau đớn mà quỳ một gối xuống, cảm giác duy nhất là xương chân mình đều bị vỡ ra rồi! “Em đang làm gì thế? Theo tôi trở về!” Giọng nói của Kỳ Minh Viễn giống như xuyên thấu từ trong đầm băng ra, lạnh tới mức chút cảm kích của Lăng Tử Yên mới sinh ra lập tức tan thành mây khỏi, nhìn gương mặt phẫn nộ của anh, Lắng Tử Yên chỉ có sợ hãi “Tôi không đi theo anh!” Lúc này mới bị tên cặn bã kia giờ trò, Lăng Tử Yên vô cùng có ý thức an toàn. Bây giờ Kỳ Minh Viễn giống như một ngọn núi lửa có khả năng bùng nổ bất cứ lúc nào, cô đi cùng với anh, còn không phải bị anh lột da róc xương à. “Tôi lại cho em một cơ hội nữa, tốt nhất là em nghĩ rõ hãy trả lời!” Kỳ Minh Viễn dừng bước, âm trầm trên gương mặt lập tức tăng lên gấp bội. “Tôi không biết vì sao anh lại tức giận, nhưng tôi không thể đi theo anh, tôi không muốn bị bạo hành gia đình. “
Lăng Tử Yên còn chưa dứt lời, Kỳ Minh Viễn đã khom người ôm cô lên, đi nhanh về phía xe anh. “Kỳ Minh Viễn, anh buông ra, anh buông ra, tôi không muốn đi theo anh, anh đừng mơ bạo hành gia đình tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!