[4]
Ông ấy đứng ở cửa phòng bệnh, nhìn Trình Vọng rồi lại nhìn tôi, ho khan một tiếng: “Cháu là bạn gái của ấy đúng không? Thanh niên bây giờ quả là khí lực dồi dào, nhưng mà cậy ấy hiện tại vẫn chưa hồi phục đâu.”
Nghe lời này, tôi đang kéo chăn của anh thì chợt sững sờ, phản ứng lại thì mặt tôi đã đỏ như tôm luộc: “Không phải không phải, chú hiểu lầm rồi…”
Ở trên giường, Trình Vọng bị tôi kéo chăn lộ ra nửa cái chân trắng nõn, giống như một cô vợ nhỏ thẹn thùng.
Anh ta nắm chặt chăn, vẻ mặt oan ức nói: “Em còn không buông tay.”
Tôi vội vàng buông tay, ngoan ngoãn quay lưng lại đứng ở cửa chờ bác sĩ khám cho anh.
Rất lâu sau, nghe bác sĩ hỏi: “Cháu có đem theo váy không?”
“Người nhà có thể xoay người rồi.” Bác sĩ tháo bao tay cao su ra.
“Tốt nhất là cho cậu ấy mặc váy, như vậy đi lại sẽ ít ma sát, giảm bớt đau đớn hơn.”
Váy tôi đã đem đến, là anh trai tôi đặc biệt chở tôi về nhà lấy.
Trước mặt bác sĩ, tôi lấy trong túi ra một chiếc váy xếp li màu hồng: "Cái này được không ạ?"
Trình Vọng:…
“Cái này có thể che được cái mông hả?” Anh ta hùng hổ, “Tôi có thù oán gì với em hả? Chắc kiếp trước tôi nợ anh em hai người!”
Thực ra không phải tôi cố ý mang đến váy xếp ly màu hồng này, mà là tôi chưa bao giờ mặc chân váy, toàn là váy liền thân thôi. Chiếc váy này là đồng phục tập thể lớp bắt buộc phải mua hồi trường đại học tổ chức đại hội thể thao.
Bác sĩ không nhịn được cười lên, thậm chí ông ấy còn cầm lấy váy ướm thử:” Có thể che được đến đầu gối. Ngoại trừ màu có chút nữ tính, nhưng mà cháu trắng mặc vào chắc là rất đẹp.”
Trình Vọng: “Ba người các người cùng một nhóm đúng không?”
Anh ấy chớt cũng không chịu mặc, cứ khăng khăng mặc chiếc quần Jogger màu xám của mình. Nhưng sau khi mặc vào, vừa đi mấy bước đã đau đến nỗi hét lên "Xì! Xì!" không dứt.
Cái trò này ai cắt rồi mới biết nó đau thế nào, cộng thêm việc đi lại bị ma sát, cái này phải gọi là siêu kích thích!
Cuối cùng, sau khi đi được mấy bước, anh ấy đã thỏa hiệp: “ Váy! Mang đến đây! Tôi mặc!”
Sáu từ ngắn ngủi này được anh ta thốt ra trong sự nghiến răng nghiến lợi, tôi dường như nghe thấy âm thanh răng hàm sắp bị nghiền nát.
Tôi đưa váy cho anh ấy, sau đó ở bên ngoài phòng bệnh đợi anh ấy thay đồ.
Vừa đóng cửa, thì thấy một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng ngoài hành lang tiến về phía tôi, trong đó có một người đàn ông lịch lãm đeo kính gọng vàng, tóc vuốt keo gọn gàng, nhìn thấy tôi thì ngớ ra rồi rời nhóm và nhanh chóng đi về phía tôi.
Tôi hoảng sợ muốn trốn, mở cửa phòng bệnh trốn vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Trình Vọng cởi quần…
“A!!!”
Tôi và anh ấy cùng hét lên, tôi không thể ở lại phòng bệnh nên vội vàng bịt mắt, lại gấp gáp mở cửa ra ngoài.
Vừa ra ngoài, liền đụng phải lồng ngực của Chu Cẩn.
Mùi thuốc khử trùng phả vào mặt khiến tôi lại nhớ đến những việc tồi tệ đã trải qua.
Nửa năm trước, tôi là thực tập sinh.
Chu Cẩn là người hướng dẫn, cũng là mối tình đầu của tôi. Mối quan hệ này ban đầu là do hắn chủ động.
Đầu tiên hắn quan tâm đến tôi mọi lúc có thể, tặng hoa bày tỏ thành ý, cuối cùng là sau buổi tụ họp của khoa, mượn rượu tỏ tình với tôi.
Tôi cho rằng chúng tôi là người yêu, hóa ra mọi thứ từ đầu đến cuối đều là lừa dối.
Hắn ta có vợ chưa cưới.
Chúng tôi yêu đương nửa năm, cho đến khi có một cô gái đến khoa của chúng tôi náo loạn, sau đó tát tôi một cái, gọi tôi là tiểu tam thì lúc đó tôi mới biết.
Tôi đã cố gắng hết sức để giải thích nhưng cô ta không nghe, cô ta cho rằng chính tôi đã dụ dỗ hắn ta, dù tôi có đưa ra đủ mọi bằng chứng, cô ta vẫn không tin, cô ta còn mắng tôi: [Tuổi còn trẻ không lo học đàng hoàng, mà học người khác làm tiểu tam! Nếu cô không quyến rũ anh ấy, anh ấy có sa ngã không?]
Tôi kéo Chu Cẩn đến đối chất với cô ta, hắn ta lại nói rất mập mờ nước đôi, thậm chí ngay lúc biết tôi có chứng cứ, tôi bị cô ta lừa, cô ta lấy điện thoại của tôi xóa lịch sử trò chuyện của chúng tôi đi, định dạng lại điện thoại luôn.
Sau đó cô ta đến bệnh viện tung tin đồn tôi quyến rũ hắn ta.
Không ai tin tôi cả, tất cả mọi người anh một câu tôi một câu, phun nước bọt cũng đủ sắp dìm c.h.ế.t tôi. Tôi có giải thích thế nào mọi người cũng không nghe.
“Làm thế nào em biết tôi đã trở về?”
Lời của Chu Cẩn cắt ngang dòng hồi ức của tôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!