Khi tàn hồn Trung Cẩu tựa như làn khói xám tản ra rồi tan biến vào không khí, cả năm trụ đá đồng loạt nứt vỡ thành đá vụn sau vạn năm trấn áp tên ác thần. Tứ linh cùng thở phào nhẹ nhõm vì đã giải quyết được mối họa diệt thế đè nén trong lòng họ nhiều ngàn năm nay.
Người mừng nhất đương nhiên chính là Dương, còn tưởng phải liều mạng chiến một trận, hóa ra lại thắng dễ dàng đến hụt hẫng, nhưng lại hiện ra trong đầu Dương một thắc mắc: "Google! Tại sao hắn không thể thôn thực linh lực trong ta?"
Google đáp: "Do thiên phú của Hắc Ám tư chất."
"Là gì? Nói rõ hơn xem?"
"Không có trong dữ liệu... Bíp bíp..."
Dương mắng: "Mẹ kiếp! Rõ ràng là thả thính rồi ém hàng không cho người ta biết mà!"
Tứ linh tiến đến gần, thấy Dương đang đứng suy nghĩ gì đó, Đông Long hỏi: "Sao thế con?"
"Con có một thắc mắc, tại sao Trung Cẩu không thể thôn thực linh lực của con ạ?"
Đông Long đáp: "Điều này ta cũng không rõ, trước đây chúng ta cũng chưa tìm ra cách tiêu diệt hoàn toàn tên Trung Cẩu này, sau đó có một người đã nói cho chúng ta biết rằng người mang Hắc Ám tư chất có thể kháng lại thôn thực."
Dương tò mò hỏi: "Người đó là ai ạ?"
Đông Long đáp: "Tiên Hậu! Nữ hoàng tối cao của Tiên tộc! Con cũng mang Tiên huyết trong người, không chừng có cơ duyên gặp được nàng ta."
"Tiên Hậu ở đâu ạ?"
Đông Long lắc đầu: "Ta không biết, Tiên tộc là giống loài bí ẩn và không sống thành cộng đồng cố định như các loài khác, muốn gặp phải xem cơ duyên của con rồi..."
Sau đó là những lời ngợi khen và ánh mắt tán thưởng của Tứ Linh dành cho Dương khiến tên này phổng cả mũi.
"Thôi, cũng đến lúc đưa bọn nhỏ về rồi!" Bắc Quy chen ngang, cả bốn người đều xuất toàn lực nên tàn hồn vô cùng yếu ớt, mờ ảo và chập chờn như có thể tiêu tán bất kỳ lúc nào, tuy nhiên, Thần hồn nếu chưa tiêu tán thì vẫn có thể tu luyện để phục hồi dần với tốc độ rất chậm.
Đảo Đông Long, Sùng Hạo đang một mình ngồi xếp bằng tu luyện, nhờ Kim Long linh châu mà linh lực của hắn hiện đã hoàn toàn khôi phục, trong vòng một tuần tiếp theo, hấp thu hết viên Kim Long linh châu này cùng vài viên Tinh tú linh châu khác thì tăng hai đến ba cấp là chuyện không khó.
Dương và Đông Long chợt xuất hiện trước mặt Sùng Hạo.
"Sùng Hạo, Phi Dương, đã đến lúc các con phải rời khỏi đây rồi." Đông Long nói.
"Vâng!"
Cả hai cùng gật đầu, Sùng Hạo nhìn sang Dương, hắn không biết Đông Long đưa Dương đi đâu nhưng cũng không bận tâm lắm.
Đông Long nói tiếp: "Trừ Sùng Lãm, hai con là hậu nhân xuất chúng nhất mà ta gặp trong vạn năm qua. Nhưng hai con nên nhớ, tài năng càng lớn, trách nhiệm càng nặng. Sau khi chúng ta giam mình trong quần đảo Tứ Linh này, không biết thế giới đã xảy ra chuyện khủng khiếp gì mà trở nên tan vỡ, nhưng ta biết chắc một điều, ngoài kia còn có thứ gì đó khiến bản thân Sùng Lãm dù đạt đến Tối Thượng cũng không cách nào đánh bại. Sự bình yên Sùng Lãm tạo ra hiện tại chỉ là tạm bợ, sẽ có lúc nó sụp đổ, và đó chính là lúc các con, một thế hệ phi thường, đứng lên và tiếp bước ông cha gìn giữ đất nước này."
"Và điều cuối cùng ta muốn nói với các con: Đoàn kết để mạnh mẽ và mâu thuẫn để phát triển! Các con hiểu chứ?"
"Dạ hiểu!"
Dương và Hạo đồng thanh hô, Hắc kim thánh khải tụ trên tay Dương, Thuận Thiên kiếm giương trên tay Hạo.
"Tạm biệt!" Đông Long nói, phất tay đưa Dương và Sùng Hạo rời khỏi quần đảo Tứ Linh. Đảo Cát Bà, trời đang hừng sáng.
Người của bốn tộc Long, Lân, Quy, Phụng vẫn đang tập trung chờ đợi.
"Anh cả!"
Thủy Quỳnh gọi to khi thấy Thúc Quy xuất hiện trước cánh cổng.
"Những người khác đâu?" Một người hỏi khi Thúc Quy tiến về phía Quy tộc.
"Con không rõ..." Thúc Quy đáp.
Những kỳ Tứ Linh hội tụ trước đây, luôn luôn là những người đi đến đảo cuối cùng sẽ cùng trở ra, làm gì có chuyện 3 người ra trước, 5 người ra sau như hiện tại. Những người ra trước cũng không rõ lý do, chỉ biết là đang hấp thu linh châu thì bị đưa ra, khiến mọi người rất hoang mang.
Sau đó, Phi Âm cũng xuất hiện, tên này từ đầu đến cuối không hề được gặp Tây Lân, đến tận lúc được đưa ra cũng không biết vì sao.
Tiếp theo là Phi Vũ cũng xuất hiện.
"Phi Vũ!"
Phi Âm gọi, nhưng Phi Vũ đáp lại hắn bằng ánh mắt khác lạ, tựa như vô tình, tựa như có lỗi, nàng gật đầu chào hắn rồi tiến về chỗ Phượng Hoàng tộc, mắt đẹp thoảng nhìn quanh như kiếm tìm ai đó.
"Phi Vũ, trong đó xảy ra chuyện gì?" Tộc trưởng Phụng tộc Hoàng Phi Vân hỏi.
Phi Vũ lắc đầu: "Cháu không biết, tổ tiên truyền cho cháu một vài linh thuật và bí kỹ rồi bảo cháu ở lại đảo Nam Phượng, sau đó người đi đâu mất một lúc và trở lại đưa cháu về đây."
"Vẫn còn hai người, là Phi Dương và Sùng Hạo!" Long Ngạo nói, hắn không biết tại sao, nhưng chuyện Dương và Hạo ở trong đấy lâu hơn cũng đủ nói cho Long Ngạo biết rằng tổ tiên xem trọng hai tên kia hơn hắn.
Khi Long Ngạo dứt lời, lại có hai bóng người xuất hiện, một áo đen một áo trắng, trong tư thế đối diện nhau ở khoảng cách xa.
"Kìa!"
Ai đó hô lên, đúng vào khoảnh khắc ánh bình minh đầu tiên ló dạng, một tiếng xoẹt vang lên, Dương và Sùng Hạo lao vào nhau.
Tiếng vũ khí va chạm chát chúa vang lên, Thuận Thiên kiếm chém vào nắm đấm Hắc kim của Dương đến tóe lửa rồi cả hai cùng bật ra, hai đôi chân cà vào mặt đất vài mét mới đứng vững lại, và lập tức lần nữa lao vào nhau.
Một người có chút hiểu biết la to: "Kia chẳng phải Thuận Thiên kiếm sao? Quả nhiên Sùng Hạo có nó! Còn cánh tay của tên kia là gì mà có thể ngăn cản Thần Bảo?"
Người khác đáp: "Chắc chắn ít nhất cũng là một loại Thánh Bảo! Nhưng cũng may là Sùng Hạo chưa đủ cấp bậc khống chế hoàn toàn Thuận Thiên kiếm, nếu không thì Thánh Bảo sao đủ sức cản phá!"
Lại có tiếng vũ khí va chạm, nhưng cánh tay máy của Dương đã chụp được lưỡi Thuận Thiên kiếm, hắn liền dùng tay còn lại tụ Hắc ma đế lôi tung chưởng vào ngực Sùng Hạo, nhưng tên này cũng đồng thời tung chưởng, tay tụ một đóa lôi điện màu xanh lục kỳ dị.
Binh! Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai loại dị lôi va chạm, Dương và Hạo lần nữa dội ra.
Lại có ai đó thất thanh la to: "Hắc Ma Đế Lôi và Lục Sinh Linh Lôi, hai loại dị lôi xếp hạng nhất và nhì!"
"Hai tên kia chỉ khoảng 17, 18 tuổi, sao có thể khống chế đế lôi?"
Dương và Sùng Hạo không tiếp tục lao vào, Sùng Hạo giơ ngón tay trỏ chỉ về phía Dương, bí kỹ Nhất kiếm xuyên tâm vận hành, một đốm sáng màu trắng thuần khiết tụ vào ngón tay hắn rồi bắn thẳng về phía Dương, nhưng Dương đã biết chiêu này nên đề phòng trước, chân vận Ngự lôi thuật né đi ngay khi tia sáng vừa được bắn ra.
Trượt, nhưng không! Ngay khi trượt mục tiêu, tia sáng trắng lập tức đổi hướng tựa như vừa bị rọi vào gương, đâm thẳng về phía Dương, buộc hắn phải dùng Hắc kim thánh khải kết hợp Phù Đổng Thiên Vương giáp cản phá.
Ngay khi Dương vừa cản được tia sáng, Sùng Hạo cầm Thuận Thiên kiếm chém thành một đường ánh sáng trắng bọc lục lôi về phía Dương.
"Thuận Thiên Quang Lôi trảm!"
Khi nhiều người đang nghĩ rằng Dương sẽ trúng một đòn nặng, cánh tay hắn đột nhiên bốc lên một ngọn lửa đỏ, kèm theo đó là nhiều tia hắc lôi hung tợn.
"Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng!"
Ầm!
Cú đấm của Dương đánh vào đường kiếm của Sùng Hạo tạo thành một tiếng nổ lớn, lôi điện, lửa và ánh sáng đối chọi nhau tạo ra những tiếng cháy, tiếng điện xẹt chói tai.
Một người ho lên: "Huyết Ảnh Yêu Hỏa! Vậy ra tin đồn Võ Phi Dương náo loạn Long thành, đánh vỡ đầu Long Hán là có thật!"
Không cho Dương có chút rảnh tay, Sùng Hạo vừa chém xong liền thực hiện Long hóa rồi giương kiếm lao đến.
"Long thể bá vương cấp độ 2! Trông đẹp và ngầu khủng khiếp!"
Dương cũng không vừa, ngay sau khi đỡ được đường kiếm của Sùng Hạo, hắn cũng Tiên Long hóa.
"Hắc Vũ Tiên Long cũng đã có thể Long hóa cấp độ 2!"
Đám người Long tộc trừ Long Chúc Băng ra, mặt đều xám lại, đây là hai kẻ bị Long tộc chối bỏ sao?
Sùng Hạo lao đến, Dương liền bọc Hắc kim thánh khải dưới chân, đạp đất vỗ cánh bắn lên cao, né được mũi kiếm của Sùng Hạo, đồng thời tay hắn tụ ra một thanh lôi hỏa kiếm màu đỏ đen rực rỡ mà yêu dị. Trong lúc đó, Sùng Hạo mất đà, vội dùng chân đạp đất lấy thế xoay mình, vừa xoay lại thì bị Dương một kiếm chém đến.
Nhưng thanh kiếm tạo thành từ linh lực của Dương làm sao sánh bằng Thuận Thiên kiếm, thanh kiếm trong suốt này đang tỏa ra ánh sáng trắng cùng những tia lục lôi, va chạm vào lôi hỏa kiếm của Dương gây ra những tia lửa điện chói lóa, rồi lưỡi kiếm Thuận Thiên nhanh chóng cắt sâu vào lôi hỏa kiếm của Dương.
Trong lúc còn đang thắng thế, Sùng Hạo chợt giật mình nhận ra chân Dương đang bùng phát đồng thời Huyết hỏa và Hắc lôi, cả hai đang ngưng tụ lại với tốc độ khủng khiếp, đây là biểu hiện của Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng.
Nghĩ vậy, Sùng Hạo dù đang thắng thế nhưng vẫn quyết đoán thu kiếm nhảy lui về sau. Dương vốn định tranh thủ lúc đọ kiếm, tụ Cuồng dưới chân một cước đá gục Sùng Hạo, nhưng khi thấy Sùng Hạo đột ngột lui lại cũng không nao núng mà vận Ngự lôi thuật như chớp lao đến đá vào ngực Sùng Hạo.
"Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng!"
"Thuận Thiên Quang Lôi Trảm!"
Sùng Hạo lúc lui lại cũng đã vào tư thế, Thuận Thiên Quang Lôi Trảm một kiếm hủy diệt chém thẳng vào chân Dương.
Hắc Long chiến Bạch Long, kỳ phùng địch thủ. Tuy chỉ là một trận đánh giữa hai thiếu niên trông chưa đến 20 tuổi, còn chưa đủ đẳng cấp để thực hiện những linh thuật hoành tráng mang tính hủy diệt, nhưng cũng đủ khiến những kẻ đang đứng xem hồi hộp tựa như đang xem một trận chiến sinh tử của hai cường giả đỉnh cao. Ở thế giới này, cuộc đời ai mà không mong được một lần tham gia trận đánh như vậy, ai mà không mong có một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy...
ẦM!
Một vụ nổ khủng khiếp làm mắt đất rung chuyển khi hai chiêu thức khủng khiếp va chạm vào nhau, Dương và Sùng Hạo cũng bị bắn ra xa, vảy rồng đen trắng rơi rụng, máu đã xuất hiện trên cơ thể cả hai, nhưng dù trong lớp vỏ bọc nhưng vẫn dễ dàng nhận thấy hai vị hắc bạch song long này đang cười! Nụ cười thỏa mãn.
"Đây là tuổi trẻ của thế giới này sao?" Dương cảm thán, so sánh về mọi mặt, thế giới cũ của hắn giống như một bức tranh đơn điệu không màu và vô hồn, còn ở thế giới này, hắn có thể tung cánh tự do theo đúng nghĩa đen, để ngắm nhìn một thế giới tràn ngập sắc màu của tuổi trẻ, của yêu hận, của những điều kỳ diệu và của những cuộc phiêu lưu kỳ thú...
Trận đánh dường như đang đi vào hồi kết, tất cả mọi người nín thở dõi theo...
Sùng Hạo nhắm mắt, khắp cơ thể Bạch Long Bá Vương bùng lên ánh sáng trắng chói lóa cùng với những tia lục lôi mạnh mẽ, Thuận Thiên kiếm trên tay hắn tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Dương bay lơ lững trên không, thân thể Hắc Vũ Tiên Long cháy bùng trong huyết hỏa cùng hắc lôi hung tợn, hai tay hắn dang ra, Hắc kim thánh khải tan rã thành hàng trăm mảnh nhỏ rồi bay tản ra khắp xung quanh những mảnh này đồng loạt bùng phát huyết hỏa và hắc lôi rồi tụ thành từng thanh lôi hỏa kiếm nhỏ bay khắp bầu trời.
"KIẾM VŨ!"
Tiếng vừa rồi không phải cá nhân Dương hô lên, cũng không phải cá nhân Hạo hô lên, mà là cả hai đồng thanh hô lên, khác ở chỗ, "vũ" của Hạo nghĩa là múa, còn "vũ" của Dương nghĩa là mưa!
Những thanh lôi hỏa kiếm như một cơn mưa đâm thẳng về phía Sùng Hạo, vừa lúc Sùng Hạo vung kiếm chém liên tục tạo ra những đường kiếm khí bén nhọn về phía Dương.
Ầm ầm ầm...
Hai luồng kiếm vũ liên tục va vào nhau ở khoảng giữa hai người, Sùng Hạo có lợi thế về Thần Bảo, còn Dương lại lợi thế về đế lôi đế hỏa hợp nhất nên kẻ tám lạng, người nữa cân.
Hai luồng kiếm vũ cuối cùng cũng hết.
Một người xem thở phào nói: "Vậy là xong rồi phải không? Chúng đánh nữa là ta hồi họp chết mất!"
Người này vừa dứt câu thì sức mạnh của Dương và Sùng Hạo lại tăng vọt, một người dùng Nộ, một người tạm thời cởi bỏ Phong hồn xích.
Tiên Long Phát Nộ - Lôi Hỏa Cuồng
Bạch Long Phá Xích - Thuận Thiên Trảm
Nắm đấm chạm vào lưỡi kiếm!
RẦM!
Rung chuyển!
Nếu không phải có bốn vị tộc trưởng Tứ Linh tộc ở đây, có lẽ hòn đảo đã tan hoang trước sức công phá cấp Linh Vương của hai tên Linh Tá trẻ tuổi này.
Kinh ngạc không nói nên lời. Đủ mọi cảm xúc, hoảng sợ, ghen tỵ, kinh ngạc, hâm mộ, tự hào, khâm phục từ khắp các anh tài trẻ tuổi của bốn tộc, nhìn Dương và Sùng Hạo chiến đấu, cái danh nhân tài mà họ mang trên mình bấy lâu nay hóa ra chỉ là tự sướng.
Nhưng cảm xúc nhất vẫn là những người Long tộc, đó là hai kẻ "máu lai bẩn thỉu" mà trưởng lão hội thường xuyên lên án đây sao? Nếu như vậy thì họ ước gì bản thân cũng được lai như vậy a...
Tộc trưởng Long Thiên Đạo chết lặng nhìn Dương, đứa cháu ngoại mà bản thân lão chối bỏ đấy! So với đứa cháu nội vàng ngọc Long Ngạo thì hóa ra vàng ngọc này chỉ bằng sỏi đá. Hối hận, nhưng biết làm sao, lão chối bỏ cháu ngoại trong nhu nhược và cổ hủ, giờ lão tự biết bản thân không có tư cách gì để nhận lại đứa cháu ngoại này, khi mà tương lai của nó dường như chắc chắn còn huy hoàng hơn cả Long tộc!
Còn Dương và Sùng Hạo, sau pha đối đầu toàn lực, cả hai văng ra nằm trên đất, trạng thái Long hóa vẫn còn nhưng vảy rồng rụng rơi đầy đất, kết quả đành là hòa, vì nếu chiến tiếp, một trong hai hoặc cả hai có thể mất mạng.
"Hộc! Lần này hòa... hộc... lần trước ta thắng, nên tỷ số là 2 - 1! Hộc..." Dương gượng ngồi dậy, nhìn Sùng Hạo và nói.
Sùng Hạo cũng gượng dậy đáp: "Là 2 đều! Hộc..."
"Sao lại 2 đều?"
Sùng Hạo đáp: "Lần trước... hộc... ngươi đầu hàng!"
"Ạch! Vậy cũng tính à?"
"Tính chứ!"
Cả hai cùng bật cười thoải mái dù cơ thể đang kiệt quệ và đau nhức.
"Hai tên điên!"
Thấy Dương và Hạo đánh nhau đến lỗ đầu mà còn ngồi cười, Thủy Quỳnh mắng rồi bước ra dìu Sùng Hạo, Long Chúc Băng cũng bước đến chỗ Dương, bất chấp những ánh mắt của người trong tộc, riêng Phi Vũ tuy muốn ra, nhưng chưa chấm dứt quan hệ với Phi Âm, nếu nàng ra có thể gây chiến giữa ba tộc Long, Lân, Phụng nên đành cắn răn nhìn, dù trong lòng rất lo rằng Dương sẽ hiểu nhầm mình. Nhưng Dương hiểu, hắn nhìn sang chỗ Phi Vũ và mỉm cười như để báo cho nàng biết hắn hiểu ý nàng.
Trong Đông Long đảo, tứ linh cũng theo dõi trận đánh qua tượng đài tứ linh, Đông Long vỗ trán cười khổ: "Hai cái thằng cuồng chiến này! Mâu thuẫn trong ý của ta đâu phải như vậy đâu..."
Bắc Quy bật cười: "Ha ha! Đúng là hiếu chiến như Rồng."
Nam Phượng lại cười bí hiểm: "Nói cho các ngươi biết một chuyện... Khi truyền Thần lực, ta đã truyền luôn Phượng ấn cho tên dâm tặc kia..."
"A! Ngươi cũng vậy sao?" Câu này là do Đông Long, Tây Lân, Bắc Quy cùng ngạc nhiên nói.
Cả bốn người nhìn nhau, sau đó bật cười.