Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trong một buồng giam lạnh lẽo, Dương trong dạng một bé trai mập mạp ngồi hồi tưởng lại nguyên nhân khiến hắn, bị đuổi khỏi Vô Lực bang và bị Siêu Quần truy sát.

"Đang nghĩ gì đó?" Một giọng nói trong trẻo vang lên cắt ngang dòng hồi tưởng của Dương.

Bên kia song sắt là Lương Thiên Kim trong bộ váy đơn giản nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt trần.

Dương đáp: "Nghĩ lại lần đầu chúng ta gặp mặt, khi đó ta đã tự hỏi tại sao lại có cảm giác vừa gặp đã yêu với một tên ái nam ái nữ..."

"Miệng lưỡi trơn tru, ngươi không phải Bình Thường mà ta biết!" Thiên Kim mắng.

Dương phì cười: "Bình Thường mà nàng biết? Nàng nói nghe như nàng thích hắn?"

Thiên Kim không đáp mà nói: "Nếu ngươi không phải Bình Thường thì ta cũng không muốn giết ngươi nữa..."

"Thật sao?" Dương không tin nhưng vẫn giả vờ mừng rỡ.

Đôi mắt sắc lẻm dưới cặp kính của Thiên Kim nheo lại: "Ừ! Ta chỉ cắt của quý của ngươi rồi cho lần lượt 121 Bảo Nhân luân phiên thông ngươi, khi ngươi gần chết ta lại cứu ngươi để ngươi tiếp tục hưởng thụ..."

Dương trợn mắt: "Ặc! Nhìn dễ thương mà sao ác ôn vậy? Nàng từng bị một lần không lẽ không biết cảm giác cái nơi khô khốc bị đâm... Khoan đã! Hình như có gì đó không đúng? Tại sao lỗ hậu của nàng lại có nước nhờn và máu... Không lẽ... Á đù!"

"Đại Bảo! Thiến hắn!" Nghe Dương nói, Lương Thiên Kim tức giận quát lên rồi bỏ đi, để tên Bảo Nhân tên Đại Bảo ở lại chờ thi hành mệnh lệnh...

Nhưng Đại Bảo không thi hành như Dương lo sợ, gã chỉ giơ đao chém gió đe dọa rồi bỏ đi. Dương lúc này như người mất hồn, hắn nằm xuống, mắt nhìn trần phòng liên tưởng lại quá trình gặp gỡ Lương Thế Kim.

Đó là chuyện sau khi Dương bị Siêu Quần đánh bay khỏi Vô Lực bang.

Dương trọng thương nhưng nhờ có sinh mệnh dồi dào từ Ngự Sinh Thần Thuật nên không chết, dẫu vậy, hắn hôn mê một thời gian và khi tỉnh dậy, trong thân phận Bình Thường, thì nhận ra mình đang nằm trên một chiếc bè gỗ trôi trên một con sông nhỏ.

Bình Thường dùng tay chèo vào bờ, bên bờ có một thôn nhỏ.


Khi Bình Thường vừa lên bờ, một con thuyền kì lạ với vỏ thuyền bằng kim loại, không cần người chèo hay cánh buồm, cũng cập bờ.

Trên thuyền duy nhất một người, là một nam thanh niên trắng trẻo thư sinh, tuy là nam nhưng lại khiến Bình Thường có cảm giác đáng yêu kì lạ... Kẻ này lịch sự chào Bình Thường và hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi nơi này có phải là thôn Vĩ Dạ bên sông Như Ý không ạ?"

Bình Thường lắc đầu đáp: "Ta cũng vừa đến nên không rõ..." Vừa đáp, trong đầu Bình Thường cảm thấy kì quái, hắn thậm chí còn không biết vì sao mình lạc trôi đến tận đây, chẳng phải thôn Vĩ Dạ ở Hoàng thành - Huế, cách rất xa Vô Lực bang ở tận Nam bộ sao?

Đang suy nghĩ, Bình Thường cảm thấy tên thanh niên đang nhìn mình bằng ánh mắt kì dị.

Tên thanh niên vội phân bua: "Đừng giết người diệt khẩu nha, ta không có ý định chỉ điểm đâu!"

"Chỉ điểm?" Bình Thường ngạc nhiên, trong đầu mơ hồ nhớ ra hắn vừa vướng phải một rắc rồi lớn.

Tên thanh niên lại nói: "Ngươi can đảm thật, mặt ngươi in lên khắp các báo mà ngươi dám xuất hiện công khai không thèm che giấu."

"Báo nào cơ?" Bình Thường hỏi.

"Nè!" Tên thanh niên cũng không e dè, lấy ra một vật mỏng hình tròn to bằng bàn tay, chỉ chỏ ngón tay lên mặt phẳng bằng bạc khiến chữ và hình hiện ra rồi đưa Bình Thường xem và nói: "Ta thích đọc báo nên có sai người chụp ảnh các báo mỗi ngày để rảnh rỗi đọc, ngươi xem, báo Tươi Trẻ, báo Thanh Thiên, báo Pháp Thuật, báo Công Ơn, báo Xao Động, Mương 21... thậm chí trang truyện Thiên Địa cũng có mặt ngươi trên trang đầu. Thật đáng ngưỡng mộ nha!"

Bình Thường xem những dòng thông tin mà tròn mắt, không ngờ phiên bản thức tỉnh của bản thân lại bá đạo đến thế. Ngoài ra còn có thông tin về bà ngoại của Mai Linh, hóa ra cũng là một Chúa Tể, vì vậy nên Bình Thường cũng bớt lo cho an nguy của mẹ con nàng.

Thấy Bình Thường kinh ngạc, gã thanh niên trong lòng thầm đắc ý: "Ai nhìn thấy phát minh có một không hai này của ta mà không kinh ngạc chứ!"

Đọc xong tin tức, Bình Thường vô thức đưa ngón tay vuốt sang trang khác và dùng hai ngón tay phóng to để đọc thông tin về việc hắn mời đệ tử Vô Lực bang gia nhập Hắc Đạo.

Động tác thuần thục của Bình Thường khiến gã thanh niên không khỏi ngạc nhiên, bởi thứ mà Bình Thường đang xem là phát minh độc nhất vô nhị của gã, gọi là Linh Thoại Thông Minh, gọi tắt là Thông Thoại.

"Ngươi biết dùng thứ này sao?" Gã thanh niên dò hỏi.


Bình Thường lắc đầu: "Chỉ thấy lần đầu, nhưng đã từng thấy qua thứ tương tự."

"Tương tự? Ngươi thấy ở đâu?"

Bình Thường lúc này mới giật mình, phải rồi, hắn thấy thứ này ở đâu? Và tại sao hắn biết thôn Vĩ Dạ, sông Như Ý ở Hoàng thành? Chỉ có một cách giải thích, rằng ký ức của hắn đang dần trở lại...

"Ta thấy ở... Giả Kim thành." Bình Thường biết mình lỡ miệng nên đành nói dối.

Quả thực cũng chỉ có Giả Kim thành mới có khả năng làm ra thứ tương tự, gã thanh niên bớt nghi ngờ và lẩm bẩm suy đoán: "Giả Kim thành? Ai ở đó có thể làm ra thứ này? Võ Diễm My chăng?"

"Võ Diễm My?" Bình Thường cảm giác cái tên này rất quen thuộc.

Gã thanh niên hỏi: "Ngươi không biết cô ta sao? Hồng Vũ Tiên Tử Võ Diễm My, thiên tài luyện hồn, thiên tài giả kim, tuyệt thế mỹ nhân... Có thể xem là kỳ phùng địch thủ của em gái ta, đáng tiếc là em gái ta vừa tiếp nhận truyền thừa toàn bộ tri thức của các đời tổ tiên nên Võ Diễm My không còn là đối thủ của con bé."

Nghe gã thanh niên nhắc đến hai từ em gái, Bình Thường cũng mơ hồ nhớ ra hắn cũng có một đứa em gái tên là Võ Diễm My.

"Thôi ta có việc cần đi, phiền ngươi trả ta chiếc Thông Thoại." Gã thanh niên nói rồi thu lại chiếc thông thoại.

Thấy gã thanh niên chật vật cất chiếc thông thoại vào túi, Bình Thường nói: "Ta nghĩ nếu thiết kế thành hình chữ nhật thì tiện lợi hơn nhiều."

Nghe Bình Thường nói, gã thanh niên tròn mắt nhìn hắn rối lấy chiếc thông thoại ra xem xét.

Bản tính vẫn còn hiền lành thật thà, Bình Thường nhiệt tình chỉ ra những gì hắn nhớ: "Đây, nếu hình chữ nhật thì dễ cầm nắm, dễ cất vào túi hơn. Ngoài ra màn hình nên có lớp thủy tinh chống trầy, thêm lớp vỏ cao su chống rơi vỡ càng tốt, à, ngươi đưa báo vào đây bằng cách nào?"

"Chụp bằng máy ảnh rồi chuyển vào." Gã thanh niên ngạc nhiên trước những câu nói nghe như chính Bình Thường mới là người sáng chế ra thông thoại, gã thanh niên cực kỳ thông minh nên cũng nhận ra những gì Bình Thường nói hoàn toàn hợp lý.


"Bất tiện quá! Sao không lắp hẳn máy ảnh vào mặt dưới?" Bình Thường nói.

"Hay! Vậy mà không nghĩ ra!" Gã thanh niên như ngộ ra chân lý cuộc đời, hắn chỉ là kẻ sáng tạo bằng khả năng bản thân thì làm sao có thể so với những hiểu biết từ thế giới khác của Bình Thường?

Tất nhiên gã thanh niên không biết điều đó, nên hắn cho rằng Bình Thường là có một trí tuệ siêu phàm. Mà gã thanh niên thích nhất là những người có trí tuệ và óc sáng tạo như hắn...

"Ta tên Lương Thế Kim, rất hân hạnh được làm quen." Vừa nói, Thế Kim vừa giơ tay ra.

Thấy sự thân thiện của Thế Kim, Bình Thướng tuy e dè nhưng vẫn bắt tay với Thế Kim và đáp: "Ta tên Bình Thường, hân hạnh làm quen."

Gật đầu, Thế Kim hỏi: "Không biết ngươi đến nơi này làm gì?"

Bình Thường lắc đầu: "Ta không biết, có lẽ bị thương nặng quá nên ta quên mất một phần ký ức." Bình Thường chỉ nói bừa, nhưng có một sự thật là hắn đã quên mất một đoạn ký ức quan trọng trong khoảng thời gian sau khi rời khỏi Vô Lực bang cho đến khi trôi qua sông Như Ý này, một đoạn ký ức bị người khác cố tình mang đi...

Thế Kim gật đầu: "Cũng phải, tuy chỉ là Chúa Tể nửa mùa nhưng Siêu Quần vẫn rất nguy hiểm. Ngươi nên cẩn thận hơn."

Bình Thường gật đầu: "Ta biết rồi, còn ngươi, ngươi đến đây làm gì?"

Thấy hợp gu nên Thế Kim cũng không quá phòng ngừa Bình Thường, hắn đáp: "Ta đi tìm tung tích một người tên là Hàn Mặc."

"Hàn Mặc? Hàn Mặc Tử?" Bình Thường hỏi.

Thế Kim gật đầu: "Ừ, trước khi quy ẩn thì ông ấy có bút danh là Hàn Mặc Tử, người rao bán ánh trăng."

Nói đến đây, Thế Kim nhìn Bình Thường và hỏi: "Ngươi có nghĩ rằng con người sẽ lên được cung trăng?"

Khác với những kẻ bật cười khi nghe mình nói câu này, Thế Kim ngạc nhiên khi thấy Bình Thường gật đầu: "Có thể chứ!"

"Thật sao? Ngươi không cho rằng điều đó là hoang đường? Là mơ mộng? Người ta nói ngay cả Thần cũng không thể ra ngoài vũ trụ vì nơi đó không thể dùng linh lực lẫn thần lực."

Bình Thường lắc đầu: "Nếu biết cách, ngay cả người không có linh lực cũng có thể du hành vũ trụ."

"Cách nào?" Thế Kim kinh ngạc trước ý nghĩ táo bạo của Bình Thường.


"Một cỗ máy đủ mạnh để bay khỏi Trái Đất mà không cần dùng linh lực, người du hành sẽ ở trong cỗ máy đó, được cung cấp đầy đủ dưỡng khí và nhu yếu phẩm."

"Không cần linh lực? Đó là cỗ máy gì?" Thế Kim hỏi, hơi thở dồn dập phấn khích.

Bình Thường đáp: "Đó là phi thuyền và bệ phóng, cái khó là ta không biết rõ cơ chế hoạt động của thứ đó, nó quá phức tạp. Nhưng ta hiểu thứ làm nó bay không phải linh lực mà là phản lực, giống như khi ngươi thổi đầy hơi vào bong bóng rồi thả ra, nó sẽ bay."

Nói đến đây, Bình Thường dừng lại vì thấy Thế Kim há hốc mồm nhìn hắn như nhìn sinh vật ngoài hành tinh.

Thế Kim nắm lấy tay Bình Thường và nói: "Bình Thường, ngươi còn nghĩ ra gì nữa? Nói cho ta biết đi! Chỉ cần có thể thành hiện thực thì cả em gái ta cũng đem gả cho ngươi!"

Nói đến đây Thế Kim biết mình lỡ mồm nên ngậm miệng lại, mặt đỏ ửng, em gái hắn chính là hắn, nói thế không khác nào nàng tự nguyện hiến thân cho Bình Thường.

Mà Bình Thường không biết thân phận thật của Thế Kim nên chỉ cười trừ rồi đáp: "Ta cũng không biết nhiều, chỉ đọc qua một quyển sách viễn tưởng..."

"Sách đó đâu? Ta muốn mua!" Phấn khích vì mơ ước từ thuở nhỏ có cơ hội thành hiện thực, Thế Kim gấp gáp giục.

"Từ từ! Sách đó do người nào đó viết tay, ta tình cờ nhặt được... Nhưng bị cháy rồi!"

Nghe thế, mặt Thế Kim xịu xuống như bị hất nước lạnh.

Cảm thấy tội nghiệp cho một kẻ khác người, Bình Thướng gãi đầu nói: "Ta còn nhớ một ít, thôi thì ngươi cứ hỏi, ta nhớ gì sẽ nói."

"Tuyệt vời!" Thế Kim reo lên mừng rỡ, thiếu điều muốn ôm hôn Bình Thường.

Chợt bụng Bình Thường reo lên...

"Ngươi đói không, ta đãi ngươi ăn cơm hến?" Thế Kim ân cần hỏi.

"Ăn!" Bình Thường đáp, sau đó cùng người bạn mới vừa đi vừa rôm rả bàn tán những điều người khác cho là hão huyền...

Đó là một quãng thời gian tuy ngắn nhưng cực kỳ vui vẻ giữa hai con người hão huyền...


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!