"Trái tim của Nữ Thần?" Long Ngạo bất ngờ nhưng sau đó cười nhạt: "Ý ngươi là một món bảo vật đặc biệt nào đó với một cái tên hoa mỹ?"
Mạc Kính Vũ nhếch môi: "Trái tim của Nữ Thần chính là trái tim của Nữ Thần, trái tim thật sự của một Nữ Thần thực sự!"
"Hừ, kẻ sống chui nhũi trong bí cảnh mấy trăm năm qua như ngươi thì lấy đâu ra trái tim của Nữ Thần?"
Mạc Kính Vũ nghiến răng mắng: "Ngu dốt! Cuộc chiến này không đơn giản chỉ là tranh quyền đoạt vị như ngươi tưởng, mà còn là một ván cờ của các Nữ Thần!"
"Ván cờ?"
Mạc Kính Vũ vốn không thích thái độ ngạo mạn của Long Ngạo, nhưng phía sau Long Ngạo là thế lực Long tộc mà lão thèm muốn kết minh, nên Mạc Kính Vũ nén giận kiên nhẫn giải thích: "Sau khi đoạt lấy ngôi vua từ nhà Lê Sơ mục nát, Mạc Thái Tổ vốn mang tiếng cướp ngôi nên không được lòng dân, vậy nên người tìm cách nương nhờ một sức mạnh có thể thu phục lòng dân, sức mạnh của tín ngưỡng. Cuối cùng người tìm được sự hỗ trợ từ vị Nữ Thần tà nhất trong 12 Nữ Thần, Nữ Thần Bóng Tối."
"Có sự hỗ trợ dù chỉ là về mặt tinh thần của Nữ Thần Bóng Tối, những thần dân và thế lực tôn thờ Nữ Thần Bóng Tối bắt đầu nghiêng về nhà Mạc. Nhưng nhà Hậu Lê cũng cầu sự trợ giúp từ Nữ Thần Ánh Sáng, hai Nữ Thần vốn mâu thuẫn với nhau nên Nữ Thần Ánh Sáng dễ dàng quyết định trợ giúp nhà Lê ngăn chặn Nữ Thần Bóng Tối."
"Hai vị Nữ Thần sau đó đã thỏa thuận lấy kết quả cuộc chiến này để kết thúc mâu thuẫn cá nhân. Cuối cùng, như ngươi đã biết, nhà Mạc của trẫm thua trận, đồng nghĩa với Nữ Thần Bóng Tối thua trận."
Long Ngạo hỏi: "Vậy trái tim ngươi nói là của Nữ Thần Bóng Tối?"
Mạc Kính Vũ không đáp mà nói tiếp: "Sau thất bại, nhà Mạc của trẫm rút lui về Cao Bằng, chiến trường này cũng đóng cửa. Sau đó, chính xác là năm 1677, khi trẫm tại vị, chúa Trịnh nắm quyền đưa quân tấn công, trẫm bại trận, phải bỏ trốn bằng con đường lui mà các đời vua trước để lại, con đường duy nhất còn lại để tiến vào chiến trường này. Và để ngăn cản sự truy sát, chính tay trẫm đã hủy diệt cánh cổng cuối cùng!"
Trong lịch sử của thế giới cũ của Dương, năm 1677, Mạc Kính Vũ bại trận chạy sang Trung Quốc rồi không rõ sống chết, còn trong lịch sử của Việt Nam ở linh giới, Mạc Kính Vũ cũng bại trận và mất tích và cũng không rõ sống chết.
Hồi niệm, Mạc Kính Vũ ngửa gương mặt khô khốc lên trời cười thê lương: "Ha ha... Chạy thoát, nhưng thê thiếp phi tần của trẫm vì yếu đuối nên bị diệt sạch! Chỉ còn trẫm và vài tên nam tướng cấp Đế chạy thoát vào đây. Lúc đó ta đau đớn và hối hận tột cùng, dòng dõi nhà Mạc ta vậy là tuyệt hậu! Vì đã phá hủy cánh cổng duy nhất và không đủ sức phá hủy không gian nên chúng ta chịu cảnh tù túng, các tướng lĩnh đều trọng thương để bảo vệ trẫm thoát cuộc truy đuổi nên từng người một qua đời, cuối cùng chỉ còn trẫm, như đa số hoàng đế, trẫm cũng tu luyện Sinh Mệnh lực nên tuổi thọ dài hơn người thường. Rồi trẫm may mắn đột phá Chúa Tể, tuổi thọ kéo dài nhưng rồi cũng sẽ tận, mấy mươi năm sau, trẫm lần nữa đột phá, nhưng rồi lại đến lúc tận, may mắn thay, trẫm đột phá lần nữa..."
"Ngươi hiểu được không? Trẫm mang trọng trách khôi phục triều Mạc, nên trẫm không thể chết ở nơi này, vậy nên trẫm luôn dùng sinh mệnh lực duy trì và phát triển sức sống ở mức tối đa cho đến khi cạn kiệt. Nhưng càng đến cuối cùng thì sinh mệnh lực càng không đủ chống lại tuổi già..."
"Trẫm tuyệt vọng! Nhưng rồi ở những thời điểm gần đến cuối đời, trẫm phát hiện nơi này xảy ra một hiện tượng, chính là thứ bóng tối có thể xâm lấn ánh sáng kèm theo tiếng rên dị thường mà ngươi đã thấy!"
"Đó là lần đầu tiên bóng tối kia xuất hiện, trẫm tìm đến và phát hiện ra nguồn gốc của thứ bóng tối và tiếng rên đó... Không phải từ trái tim Nữ Thần, mà từ nơi giam cầm trái tim của Nữ Thần!"
"Trái tim kia bị bóng tối giam cầm, trái tim của Nữ Thần Ánh Sáng!"
"Không ngờ được đúng không? Nhà Lê thắng, nhưng Nữ Thần Ánh Sáng lại thua! Trái tim của bà ta bị giam cầm trong bóng tối của Nữ Thần Bóng Tối, thời gian trôi qua, giam cầm kia suy yếu nên trái tim của Nữ Thần Ánh Sáng vẫy vùng, khiến bóng tối tạm thời bị đẩy ra, dẫn đến hiện tượng bóng tối xâm chiếm mà ngươi thấy. Khi xưa là mỗi năm vài lần, rồi mỗi tháng vài lần, đến hiện nay là mỗi ngày một lần, có lẽ không lâu nữa, sự giam cầm này sẽ bị phá vỡ."
"Trái tim kia có sức mạnh gì ư? Ta hiện tại là Chúa Tể cấp 5, tuổi ta đã gần 400! Không phải ta sống dai, mà nhờ những lúc bóng tối bị đẩy ra, ta tiếp cận trái tim Nữ Thần và được tắm trong ánh sáng phát ra từ trái tim đó, thứ ánh sáng thần thánh này khiến linh hồn ta phát triển nhanh hơn bình thường, cả linh lực hệ sinh mệnh cũng phát triển và tái tạo nhanh hơn, vậy nên ta vẫn có thể sống và tiếp tục đột phá. Ngươi nghĩ xem, khi không còn bóng tối giam cầm, kẻ sở hữu trái tim kia sẽ có tốc độ tu luyện khủng khiếp đến dường nào, khi chiến đấu sẽ có lợi thế đến mức nào, chắc ngươi cũng hiểu."
Long Ngạo gật đầu: "Có thể nói là một viên Thần Đan dùng được nhiều lần và dùng cho nhiều người!"
Mạc Kính Vũ đắc ý: "Thế nào, đủ để khiến Long tộc ngươi động tâm chưa?"
Long Ngạo gật đầu: "Rất đáng giá!"
Mạc Kính Vũ mỉm cười nham hiểm, lão đương nhiên biết Long Ngạo ngoài mặt nghĩ khác, trong lòng nghĩ khác, nên lão cũng chưa nói hết bí mật về trái tim của Nữ Thần cho Long Ngạo.
Mạc Kính Vũ sực nhớ ra một chuyện, liền nhìn sang Lang Đế và Bạch Đế đang quỳ và nói: "Lang, đi gọi Băng trở về cho trẫm. Lại dám bỏ chạy trong khi chiến đấu, phải trừng trị thật nặng!" Sau khi đào được hang động làm chỗ trú ẩn, Dương dẫn Đế Băng và bế Thiên Ý vào trong.
Thiên Ý không muốn cứ liên tục bị Lý Hữu Thực bế trên tay, nhưng cơ thể nàng hiện tại không thể phản kháng, càng không muốn phản kháng, bởi dù không muốn, nhưng nàng phải chấp nhận sự thật là cảm giác khi nằm trên tay tên đáng ghét này rất thoải mái...
Thấy Thiên Ý nhìn mình chằm chằm, Dương tò mò: "Sao thế?"
"Không có gì!" Thiên Ý quay mặt đi che nét thẹn.
Sắp xếp chỗ cho Đế Băng và Thiên Ý, Dương cũng ngồi vào một góc để vận công khôi phục linh lực bản thân, vừa vận công vừa suy nghĩ về những gì vừa trải qua.
Thiên Ý đang bình yên ngủ bên cạnh mình, nên Dương nghĩ đến hai người bạn từng sát cánh với hắn mấy ngày qua, Phúc Pháp và Thu Thúy, hai người này hoàn toàn không đủ sức chống tại Đế thú, nên Phúc Pháp đã kéo Thu Thúy chạy đi ngay khi Long Hiện xông lên. Dương lo cho Long Hiện, kẻ này không biết đã chạy thoát hay bị hai đế thú kia làm thịt. Còn Sùng Hạo và Hoài Bão mà thật ra là Hoài Bão và Sùng Hạo, tuy không có tung tích nhưng Dương không lo, còn mong hai tên này ăn hành càng bầm dập càng tốt.
Dương chuyển hướng suy nghĩ về ba Đế thú, theo kiến thức của hắn, Đế thú có trí tuệ và kinh nghiệm rất cao, thậm chí còn sáng tạo ra linh thuật riêng, nhưng ba Đế thú Dương gặp, bao gồm cả Đế Băng, đều chiến đấu hoàn toàn theo bản năng chứ không biết dùng mưu mẹo hay linh thuật, rất non nớt so với kinh nghiệm và trí tuệ mấy trăm năm của Đế thú.
"Chẳng lẽ bọn thú này đột phá cấp Đế sớm hơn nhờ ngoại lực?" Dương nghĩ, chỉ có đột quá trong thời gian ngắn mới lý giải được cho trí tuệ và kinh nghiệm thấp bất thường của cả 3 Đế thú, và có thể những trận chiến diễn ra liên tục là cách để chúng đúc kết kinh nghiệm chiến đấu...
"Nhưng để làm gì? Và thứ gì có thể khiến chúng nhanh chóng đột phá Linh Đế?"
Đột phá Linh Đế, mục tiêu mà Dương đang quyết tâm nhắm đến, cho nên bí ẩn về 3 Đế thú khiến hắn cực kỳ tò mò. Một điều khác chính là Đế Băng, một khối băng lại có thể mang hình người và có trí tuệ, thậm chí hiểu tiếng người thì quá bất thường.
Dương từng nghĩ Đế Băng đã hóa thành Tinh Linh, nhưng một Tinh Linh có kích cỡ như Bảo Ngọc đã là khổng lồ, nên Tinh Linh có kích cỡ như người thật là điều không tưởng, hơn nữa, Đế Băng chỉ có hình dáng giống người chứ không có cơ thể bằng xương bằng thịt như con người.
Đang ngồi suy nghĩ, chợt Dương cảm thấy hang động rung chuyển, không cần Google cũng biết nơi này đã bị phát hiện. Dương biết không sớm thì muộn cũng bị phát hiện, hắn chỉ cần tranh thủ thời gian cho Đế Băng áp chế dị băng, nhưng tốc độ áp chế của Đế Băng chậm hơn hắn tưởng, bởi Đế Băng không có Google hỗ trợ như hắn trước đây.
Lang Đế đang dùng bộ vuốt sắc nhọn để nới rộng cửa hang nhỏ hẹp của Dương.
Dương lo lắng hỏi: "Đế Băng, đã ổn chưa?"
Đế Băng cũng cảm nhận được Lang Đế đang tiến vào, nhưng hiện tại là thời điểm dị băng đang chống trả kịch liệt nhất, cơ thể nàng liên lục xuất hiện những vết nứt từ bên trong. Đế Băng lắc đầu vài lần liên tiếp.
Vài lần lắc đầu, Dương hiểu ý Đế Băng là cực kỳ không ổn, vậy nên hắn liền đứng dậy đào một đường hầm mới để chạy.
Đào không bao lâu thì Dương bị chặn lại vì một chỗ đá cứng bất thường, tưởng là quặng kim loại, Dương tăng cường linh lực nhưng vẫn không xuyên qua, lúc này mới phát hiện chỗ cứng bằng phẳng khác thường.
"Là vách hầm trong núi? Đế Băng, giúp ta phá chỗ này!"
Đế Băng đang chống chọi cơn hỗn loạn, nghe Dương nói liền khó khăn giơ tay tạo ra một khối băng nhọn bắn thẳng về phía Dương chỉ.
ẦM!
Hang động rung chuyển, khối băng đâm qua lớp tường cứng tạo thành một cái lỗ. Nhìn vào cái lỗ, Dương mừng rỡ nhận ra không gian bên trong khá giống với bên trong Vong Linh điện, cũng có một bệ đá thờ và một cánh cửa lớn có biểu tượng mặt trời chia đôi.
"Mau! Phá rộng ra!" Dương mừng rỡ hét lên, Đế Băng cũng biết Dương thấy đường thoát, liền tung đòn mạnh hơn để phá tường.
Khi tường vỡ đủ để chui qua, Dương liền bế Thiên Ý chạy qua, Đế Băng cũng theo sau, Dương tiếp tục nói: "Giúp ta, truyền linh lực vào cho đến khi cửa mở!"
Đế Băng có vẻ phân vân.
"Mau! Chúng sắp đuổi đến rồi!"
Đế Băng nhìn Dương, nàng đang cực kỳ phân vân.
Dương nói: "Hãy tin ta! Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi nơi này..."
ẦM!
Lang Đế đã đến rất gần.
Đế Băng nhìn vào ánh mắt Dương, nàng vốn chán ghét nơi này, lúc nào cũng phải chiến đấu, lúc nào cũng phải phục tùng, và từ ánh mắt Dương, nàng thấy hy vọng.
Vậy nên nàng giúp hắn...
Linh lực cấp đế truyền vào bệ đá, vầng mặt trời trên cửa bắt đầu chuyển thành nữa sáng nữa tối, rồi không lâu sau thì cửa từ từ hé mở. Nhưng Lang Đế lúc này cũng ập đến.
Dương vội vã bế Thiên Ý lách qua khe cửa hẹp, đồng thời hắn quay lại gọi Đế Băng: "Mau! Chạy vào đây ngay!"
Đế Băng gấp gáp chạy đến, nhưng dị băng trong người phản ứng mạnh mẽ khiến nàng ngã ngay trước cánh cửa, Dương vội vã chạy đến nắm tay kéo nàng vào cửa, nhưng lúc này, Lang Đế cũng xông đến, không tấn công Dương hay Đế Băng, mà dùng vuốt cào vào bệ đá trước cánh cửa, làm bệ đá này vỡ ra.
Lúc này Dương đã chạy qua khe cửa, nhưng một nữa cánh tay hắn cùng Băng Đế vẫn còn chưa qua...
ẦM!
Bệ đá bị phá, cánh cửa khổng lồ cũng lập tức đóng lại với tốc độ cực nhanh, đến mức Dương còn không kịp nhận ra.
Thiên Ý đang nằm trên cát, nàng đã tỉnh, nhìn Dương, môi nàng run run, và đang rơi nước mắt.
Dương nhìn lại phía sau, nhận ra cửa đã đóng, Đế Băng đã không kịp thoát, và một nữa cánh tay hắn cũng ở lại phía bên kia cánh cửa.
Xung quanh toàn là cát vàng, bầu trời nắng gay gắt, lúc này thì hắn biết hắn đã mất một cánh tay, và đang lạc trong một sa mạc...
Hết chương 160