Xử Nữ chuẩn bị một chiếc vòng cẩm thạch quý giá nhất trong đống trang sức được Sư Tử ban tặng. Nhiều như vậy, nàng dùng cũng không hết, bỏ đi thì uổng. Nàng cho vào tay, có chút rộng, ước lượng cổ tay của Hoàng Quý Phi chẳng to hơn nàng bao nhiêu. Xử Nữ vừa ý gật đầu: "Hân Hân, lấy vòng tay này đi."
Lâm Á Hân gật đầu mang chiếc vòng tay đi gói kỹ càng, sau đó quay lại bên cạnh Xử Nữ.
Xử Nữ như mọi ngày khác, có chút nhàm chán và đơn điệu. Nàng luôn luôn không muốn quan tâm thế sự trong thâm cung, ai ghét ai, ai đấu đá ai, ai về phe ai. Cũng không phải chuyện của nàng. Lâm Á Hân hiểu tâm tình Xử Nữ dạo gần đây đã biến đổi, không ngang ngạnh bướng bỉnh như ngày nào nữa. Xử Nữ ra dáng thục nữ hơn, điềm đạm hơn và thỏa mãn những gì đang có. Thế cũng tốt, sóng gió sẽ không vì thế vạ lây lấy nàng.
Xử Nữ bỗng cất lời: "Hân Hân, ngươi có nghĩ Hoàng Thượng đang mang nỗi lòng?"
Lâm Á Hân không dám nói bừa: "Nô tì không dám nói bừa, tại sao tiểu thư lại hỏi ta như vậy?"
Xử Nữ im lặng, trong lòng tự có câu trả lời cho riêng mình.
Bên ngoài xuất hiện một tên thái giám và hai kẻ cận vệ bước đến gần Xử Nữ. Thái giám hành lễ với nàng trước khi phát ra âm thanh the thé chua chát: "Xử Tiệp Dư, Hoàng Thượng căn dặn tối nay sẽ đến Sương Hoa cung, nương nương hãy chuẩn bị trước để cùng Hoàng Thượng ra ngoài."
Xử Nữ gật đầu, nhẹ mỉm cười.
Thái giám cùng hai tên cận vệ rời khỏi, Lâm Á Hân trông thấy họ đã đi mới lên tiếng: "Nương... à không, tiểu thư người cũng nên đi chuẩn bị sớm một chút."
"Vẫn còn sớm." Nhìn sắc trời vẫn chưa vào chiều, gấp gáp chi chứ.
Nàng bảo: "Đi dạo với ta không?"
"Vâng."
Lâm Á Hân cùng Xử Nữ đi dạo quanh Hoàng Cung to lớn, nàng biết những nơi nào nên đi và không nên bước chân đến. Không hiểu sao trong vô thức Xử Nữ lại đi đến Ngọc Thương cung. Đã đến rồi thì cũng nên vào tham kiến chủ nhân một chút.
Cát Ngọc Vân đang ngồi thưởng trà ở trà đình thì cận vệ đến báo có Xử Tiệp Dư cầu kiến. Tâm trạng nàng ta đang vui nên đồng ý cho Xử Nữ vào.
"Tỷ tỷ cát tường!"
"Hoàng Quý Phi cát tường!"
"Miễn lễ đi!"
Cát Ngọc Vân sai người lấy thêm một phần trà, ra hiệu cho Xử Nữ ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện. Nàng ta hỏi: "Không biết muội muội đến đây có việc gì?"
Xử Nữ dịu dàng đáp: "Chỉ là tiện đường ghé ngang muốn chúc mừng tỷ tỷ!"
Giọng nói của Xử Nữ đúng là thanh thoát như nước, êm dịu như mây, nam nhân gặp nàng khó lòng không đem cảm giác yêu thương. Vì tâm tình Cát Ngọc Vân thoải mái với cả mối nguy hiểm hiện tại của nàng là Hoàng Hậu chứ không phải Xử Nữ. Việc đề phòng cũng dần được nới lỏng.
timviec taitro
"Đã nhọc công muội muội rồi!" Cát Ngọc Vân cầm một chiếc bánh hoa quế: "Đây là bánh hoa quế do chính tay Hoàng Thượng xuất cung mang về, muội muội cũng thử nếm một chút."
Xử Nữ kính cẩn vâng lời đưa tay cầm một chiếc bánh hoa quế đưa lên môi. Mùi vị đúng không tệ, bánh vừa ăn, không lạc cũng không ngọt quá. Lâm Á Hân sợ Xử Nữ sẽ buồn, nào ngờ vẻ mặt Xử Nữ hoàn toàn ngược lại, nàng thật lòng chúc mừng Cát Ngọc Vân được Hoàng Thượng sủng ái.
Buổi thưởng trà chấm dứt khi sắc trời chuyển sang hồng nhuận, Xử Nữ không nghĩ Cát Ngọc Vân lại mở lòng với nàng đến vậy. Người đầu tiên muốn kiếm chuyện với nàng chính là Cát Ngọc Vân, và phi tần đầu tiên mở lòng với nàng cũng là Cát Ngọc Vân. Nữ nhân này tâm địa không sâu, nói đúng hơn là đơn giản. Nàng ta giận thì thể hiện sự ngang tàn, nàng ta vui thì hòa đồng nhã nhặn. Không để bụng, không thủ đoạn. Người như vậy lại mang huyết mạch thiên triều, liệu có thể tồn tại bao lâu? Xử Nữ được nghe kể rất nhiều về cung đình lúc bé, nữ nhân muốn được sống sót phải có dã tâm. Vậy mà... nàng chỉ biết thở dài trong lòng không thể hiện ra ngoài.
Cát Ngọc Vân kể cho Xử Nữ nghe về Cát Bình Quốc. Nàng là Thập công chúa, đứa trẻ nhỏ nhất, trên nàng còn rất nhiều hoàng huynh, nhưng chỉ có một tam hoàng tỷ bị câm từ bé sau một tai nạn ngoài ý muốn. Các hoàng huynh của nàng luôn tìm cách tranh ngôi vị cho nên lần lượt bỏ mạng. Năm đó Phụ hoàng vì tình thâm giao giữa Cát Bình Quốc và Khang Vương Quốc nên đã gả nàng đi, sớm không muốn trở về nơi máu tanh đó nữa. Chẳng lẽ người được hòa thân là Tam công chúa tội nghiệp, nhưng vì bị tật nguyền không đủ tiêu chuẩn để rời đi cùng cống phẩm. Nàng kể: "Hoàng tỷ của ta rất khổ sở không may mắn như ta, vì câm cho nên luôn bị khinh thường, mang thân phận là công chúa, nhưng lại sống trong nơi tồn tàn nhất, mục nát nhất, tối tăm nhất. Bị đối xử thua cả cung nữ rửa mao xí. Ta chỉ mong hoàng tỷ sớm ngày có thể giải thoát khỏi nơi đó."
Xử Nữ im lặng lắng nghe, nàng chưa từng trải qua việc đau thương nhiều như thế cũng chẳng biết phải an ủi thế nào. Bất quá nàng lại đồng cảm với Cát Ngọc Vân, cùng là nữ nhân như nhau, cùng bị xem như món hàng trao đổi. May mắn hơn, Xử Nữ không phải sống trong cảnh tang gia giết hại lẫn nhau.
Xử Nữ cáo lui, Cát Ngọc Vân cũng mệt rồi, nàng cần nghỉ ngơi. Trước khi Xử Nữ rời đi, Cát Ngọc Vân có dặn: "Bao giờ rảnh rỗi cứ việc đến trò chuyện với ta, ở đây ta không có ai bầu bạn thật sự. Có ngươi, ta cảm thấy rất gần gũi!"
"Vâng, muội muội sẽ thường xuyên lui tới cùng tỷ tỷ tâm tình. Tỷ tỷ nghỉ ngơi, sắc trời cũng không còn sớm nữa!"
Cát Ngọc Vân cười, nụ cười ấy thanh thuần đến mức đáng thương.
Lâm Á Hân sau lưng Xử Nữ rời đi, rời khỏi Ngọc Thương cung một đoạn, Lâm Á Hân vội vã bước lên sánh cùng Xử Nữ: "Hoàng Quý Phi thật sự rất tội!"
Xử Nữ cười cười: "Mỗi người sinh ra đều đã được sắp đặt một số phận riêng, sống được bao nhiêu lâu, càng đơn thuần bao nhiêu càng đỡ nhọc lòng bấy nhiêu."