Nghe được tên Chu Lâm Na, Hách Liên Tuyệt có chút thâm trầm – ” Tôi biết rồi, cậu đi trước đi, tôi sẽ xử lý chuyện này”.
“Được”- Hàn Dã bỏ đi.
Hách Liên Tuyệt đứng ngay cửa, con ngươi híp lại, hé ra sắc mặt yêu nghiệt, suy nghĩ xong khóe miệng cong lên xoay người đẩy cửa vào.
Trình Mộ Thanh lúc này đã tỉnh lại, nhìn thấy anh, cô có chút kinh ngạc – ” Là anh?”
“Thế cô nghĩ là ai?” -Hách Liên Tuyệt đến ngồi trên giường, Trình Mộ Thanh muốn đứng dậy nhưng chính là sau cổ rất đau ..
Cô nâng mi, phía sau thật đau muốn chết, đầu cũng có chút chút, nhớ mang máng là đang đi trên sân khấu bỗng nhiên có đồ vật gì đó rớt xuống, sau đó thì cô hôn mê bất tỉnh.
“Thế nào? còn đau không?” – Hách Liên Tuyệt hỏi
Trình Mộ Thanh liếc một cái – ” Không có việc gì, còn chưa chết đâu”.
“Cô nhất định phải hiếu thắng vậy sao?” – Hách Liên Tuyệt ninh mi.
“Này còn không phải do anh ban tặng tôi sao? Nếu không phải do anh, tôi có thể trở thành bộ dạng này à?” – Trình Mộ Thanh trừng mắt liếc anh .
Nghe nói vậy, Hách Liên Tuyệt nhíu mày -” A? Nghe cô nói vậy hình như là muốn tôi chịu trách nhiệm với cô?”
“Chịu trách nhiệm? Anh muốn chịu trách nhiệm sao?” -Trình Mộ Thanh lại hỏi -” Tiền lương của tôi, cuộc sống của tôi, … … của tôi” – Trình Mộ Thanh nghĩ muốn nói đứa con của tôi nhưng rốt cuộc phải nuốt xuống – ” Tất cả hết thảy của tôi, anh bồi thường như thế nào?”
Hơi thở của Hách Liên Tuyệt lúc này chậm rãi hạ xuống, thì ra lại là một phụ nữ vì tiền ..
“Năm trăm vạn đủ không?”
Trình Mộ Thanh sửng sốt, nâng con ngươi khó hiểu nhìn anh ta -” Anh, anh nói gì?”
“Không phải là vì tiền sao? Năm trăm vạn, tôi bao dưỡng cô”.
Tiếp giây theo.
“Cút” – Trình Mộ Thanh quát to, bởi vì âm thanh quá lớn nên liên lụy đến vết thương đằng sau khiến cho cô đau nhói – ” Anh mau cút cho tôi, anh đem tôi trở thành cái loại gì?” -Nói xong, cô nhấc chăn ra xuống giường, không ngừng đẩy anh – ” Hỗn đản, đi ra ngoài, ra ngoài mau”.
Trong giây lát, Hách Liên Tuyệt ôm lấy thắt lưng của cô, gương mặt tà mị anh tuấn kề sát -” Như thế nào ? Hiện tại lại giả vờ ngây thơ?”
“Ngây thơ cái rắm, anh mau cút ra ngoài cho tôi” – Trình Mộ Thanh tức giận hét, chính là vô luận dù cho cô dùng sức đẩy thế nào thì anh vẫn ôm lấy thắt lưng của cô không rời ..
Tiếp giây theo, anh ôm cô để sát tường, áp trụ lên đôi môi mềm mại .. Trình Mộ Thanh dùng sức đẩy anh ra – ” Lưu manh”.
“Lưu manh? Tôi lưu manh bằng em không? Em quên rồi sao? Năm năm trước là em cầu tôi lên giường với em, hơn nữa còn đáp ứng làm tình nhân của tôi nữa kìa”.
Trình Mộ Thanh ngẩng đầu, há hốc mồm ..
“Anh … anh vừa rồi nói cái gì?” – Cô nhìn anh, cô có phải đang nghe lầm không?
“Như thế nào? Quên rồi sao? Muốn hay không tôi giúp em quay về đêm hôm đó?” – Nói xong, Hách Liên Tuyệt bước đền gần sát, hé ra sắc mặt ngập tràn tà ác, ánh mắt hận không thể nuốt cô một ngụm vào bụng.
“Không……Anh” – Trình Mộ Thanh muốn đẩy anh ra chính là không thể, trong đầu hồi tưởng lại cái đêm của năm năm trước, hai má đỏ ửng, cô mơ hồ bị anh áp bức đáp ứng …
“Như thế nào? Nhớ ra chưa?” – Hách Liên Tuyệt hỏi.
Lúc này, Trình Mộ Thanh hoàn hồn, nâng con ngươi nhìn anh – ” Anh không quên?”
“Ha…” – Hách Liên Tuyệt thú vị nở nụ cười.
“Làm tình nhân của tôi, là chính miệng em đáp ứng, tôi như thế nào có thể quên?” – Hách Liên Tuyệt chậm rãi vén tóc cô lên, hơi thở triều nhiệt trên cơ thể anh, trong phòng không khí trở nên ngột ngạt.
Trình Mộ Thanh ra sức đẩy anh ra – ” Cho nên ngày đầu tiên anh liền nhận ra tôi? Mà anh cũng không nói cho tôi biết?” – Cô có một loại cảm giác chính mình bị đem ra đùa giỡn.
“Ngày đầu tiên em cũng nhận ra tôi? Và em cũng không nói cho tôi biết?” – Hách Liên Tuyệt phản pháo lại.
“Anh… Quên đi, tôi nói với anh đêm đó là ngoài ý muốn, hơn nữa chúng ta đều là người trưởng thành nên hãy quên chuyện đó đi”.
“Quên đi?” Hách Liên Tuyệt nhướn mày, khóe miệng lập tức xẹt qua một tia cười – ” Đúng, tôi có được em, em có được tôi, chúng ta huề nhau”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!